Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 349: Bị người ta bán còn giúp người ta đ

Chương 349: Bị người ta bán còn giúp người ta đChương 349: Bị người ta bán còn giúp người ta đ
Chương 349: Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền
Tám giờ tối, Lưu Tiểu Viễn và Trần Ba ăn tối xong, nghỉ ngơi một lát, rồi đến rừng cây thông.
Khi đến gần rừng cây thông, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên ôm bụng, vẻ mặt đau đớn nói: "Ôi, Trần tiên sinh, tối nay ăn đậu phụ thối khiến bụng tôi khó chịu, tôi đi vệ sinh một chút!”
Trần Ba: "Tôi đã bảo cậu ăn ít món đó thôi mà cậu không nghe, mau đổi đi!"
Lưu Tiểu Viễn đáp một tiếng, sau đó lén chạy đến một nơi xa trốn.
Trần Ba đứng ngoài rừng cây thông chứ không trực tiếp đi vào. Triệu Hạo Nam mai phục trong rừng cây thông nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, lập tức rón rén đến bên rừng cây thông, trong tay cầm cây gậy trúc đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Tên khốn, hôm nay ông sẽ đánh chết mày!" Triệu Hạo Nam đột nhiên xông ra, vung cây gậy đánh lên người Trần Ba.
Trần Ba không ngờ Triệu Hạo Nam đã mai phục ở đây từ lâu, còn cầm theo cả vũ khí nữa. Anh ta lập tức bị đánh đến mức trở tay không kịp, kêu la oai oái.
"Chết tiệt, ông liều mạng với mày!" Trần Ba bị đánh hai gậy thì cũng phát điên lên rồi. Anh ta rực tiếp chịu đựng đau đớn trên người, cùng Triệu Hạo Nam vật lộn.
Gậy trúc là loại binh khí dài, nên khi vật lộn sẽ lập tức mất đi tác dụng, thậm chí còn trở thành gánh nặng.
Nhìn tình hình là biết ngay mà, Triệu Hạo Nam sơ ý, còn bị Trần Ba đám một phát.
Triệu Hạo Nam dứt khoát vứt cây gậy trong tay đi, điên cuồng vật lộn với Trần Ba.
Lá cây thông đều nhọn hoắt, đâm vào người rất đau, còn có thể đâm chảy máu.
Vì vậy, hai người vật lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, sau đó chẳng biết lăn vào rừng thông từ bao giờ. Mặc dù bọn họ có quân áo cản trở, nhưng lưng vẫn bị lá cây thông đâm vào, thương tích đầy mình.
Hai người vừa đánh vừa nghĩ Lưu Tiểu Viễn sao còn chưa đến, trong lòng không biết đã chửi Lưu Tiểu Viễn bao nhiêu lần.
Thực ra, lúc này Lưu Tiểu Viễn đang trốn ở gần đó, nghe tiếng hai người đánh nhau thì trong lòng vui như mở cờ.
Thấy thời gian cũng hòm hòm, Lưu Tiểu Viễn mới vội vàng ởi tới, giả vờ rất ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó vội vàng lao vào tách hai bọn họ ra.
"Ôi ôi ôi, hai người đừng đánh nữa, dĩ hòa vi quý, có chuyện gì từ từ nói mà, đánh nhau không giải quyết được vấn đề gì đâu." Lưu Tiểu Viễn nói liến thoắng.
Hai người cùng hừ lạnh một tiếng, Lưu Tiểu Viễn tiếp tục nói: "Hai vị, nghe tôi nói một câu, hai người không phải đều vì Huyết Linh Chi mà đến sao? Bây giờ Huyết Linh Chi chưa tìm thấy, hai người lại ở đây đánh nhau đến chết, chẳng phải để người khác chiếm lợi à?"
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, hai người đàn ông lập tức sửng sốt, đúng vậy, lần này bọn họ đều tuân theo lệnh của môn phái mình đến đây tìm Huyết Linh Chi, nếu ở đây tranh giành đến đầu rơi máu chảy, lỡ bị người khác chiếm trước, thì về sau chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nghĩ vậy, Triệu Hạo Nam lập tức chắp tay với Lưu Tiểu Viễn nói: "Lưu huynh nói đúng, là tôi hồ đò, đa tạ Lưu huynh nhắc nhở."
Triệu Hạo Nam nói xong thì trừng mắt nhìn Trần Ba một cái, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chuyện của chúng ta tạm gác sang một bên, sau này sẽ tính sổ với anh!"
"Hừ! Tôi luôn sẵn sàng!" Trần Ba không hề yếu thế nói.
"Lưu huynh, đa tạ lời nhắc nhở của anh, tôi đi trước!" Triệu Hạo Nam nói xong thì nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt lườm Trần Ba một cái.
Trần Ba cũng hừ lạnh một tiếng!
Đợi Triệu Hạo Nam đi xa, Trần Ba cũng bày tỏ lòng biết ơn với Lưu Tiểu Viễn, nói: "Lưu tiên sinh, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, nếu không tôi sẽ phải đấu đến cùng với tên khốn Triệu Hạo Nam kia, quên mắt chuyện chính mắt!"
"Không sao không sao, hai anh quá khách sáo rồi, tôi chỉ nhắc nhở thiện ý thôi, không cần khách sáo như vậy!" Lưu Tiểu Viễn khiêm tốn nói.
Thực ra, trong lòng Lưu Tiểu Viễn vui như mở cờ. Trần Ba và Triệu Hạo Nam bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, thế mà bây giờ hai tên này còn cảm kích mà cảm ơn anh như thế nữa. Hai tên này đúng là điển hình cho việc bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!
Ngày hôm sau, Lưu Tiểu Viễn dậy sớm, tập luyện Mãnh Hồ quyền và Ba Nhược chưởng một lượt. Còn Trần Ba vì chuyện hôm qua, chắc vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đến giờ ăn sáng, Trần Ba mới bò dậy, người đàn ông này đúng là tính toán thời gian chuẩn thật.
Ăn sáng xong, Trần Ba lén hỏi Lưu Tiểu Viễn hôm nay có đi tìm Huyết Linh Chi nữa không?
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu trả lời: "Không đi nữa, tôi còn phải đi làm, không đi làm thì không có tiền."
Lưu Tiểu Viễn không đi nữa là vì cô gái mặc đồ trắng bí ẩn hôm qua, cô ta đã cảnh cáo Lưu Tiểu Viễn đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.
Hơn nữa, sau khi cô gái mặc đồ trắng bí ân hôm qua rời đi, cô ta còn mang Huyết Linh Chi đi, rõ ràng là cô gái mặc đồ trắng bí ân cũng có quan hệ trực tiếp với Huyết Linh Chỉ.
Cô gái mặc đồ trắng bí ẩn có tu vi cao thâm không lường được, cho dù Lưu Tiểu Viễn có nhờ hệ thống vô địch thần cấp triệu hồi cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, thì trước mặt đối phương cũng chẳng là gì.
Ngoài ra, hệ thống vô địch thần cấp còn nói, cô gái mặc đồ trắng bí ân không phải người, nhưng lại không nói rõ là quỷ hay yêu, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn buồn bực không thôi.
Tổng hợp những điểm trên, Lưu Tiểu Viễn đoán rằng, có cô gái mặc đồ trắng bí ẩn này ở đây, thì Trần Ba có lật tung cả ngọn núi này lên cũng đừng hòng tìm thấy Huyết Linh Chỉ.
Trần Ba nghe vậy, nói: "Hôm nay tôi cũng muốn nghỉ ngơi một ngày, toàn thân đau nhức, chẳng có sức mà lên núi."
Nhìn thấy mặt Trần Ba vẫn còn sưng, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy rất buồn cười.
"Trần tiên sinh, anh suy nghĩ thế không được đâu, lỡ như hôm nay có người khác tìm thấy Huyết Linh Chỉ thì sao?" Lưu Tiểu Viễn cố nhịn Cười nói. Lưu Tiểu Viễn bụng dạ xấu xa, cố tình nói như vậy, mục đích là để Trần Ba phải chịu đau đớn, lê lết tám thân tàn vào núi chịu tội!
"Không đến nỗi chứ?" Trần Ba nhìn Lưu Tiểu Viễn, than thở một câu, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt anh ta thì có thể thấy, Trần Ba không có ý định nghỉ ngơi nữa rồi.
Lưu Tiểu Viễn nói thêm: "Đôi khi cũng có những chuyện trùng hợp như vậy đáy, Trần tiên sinh, tôi chỉ đưa ra lời khuyên thôi, đi hay không vẫn do anh quyết định!"
Lưu Tiểu Viễn đi làm, còn Trần Ba thì dọn dẹp một chút rồi vào núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận