Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 101: Tài xế gà mờ

Chương 101: Tài xế gà mờChương 101: Tài xế gà mờ
Chương 101: Tài xế gà mờ
Vương Tình gõ cửa bước vào phòng làm việc, tay câm tờ đơn xin nghỉ phép.
Lưu Tiểu Viễn nhìn vào thời gian xin nghỉ trên đơn, một tuân.
"Quản lý Vương, cô xin nghỉ lâu như vậy để làm gì?" Lưu Tiểu Viễn tò mò hỏi.
Vương Tình không trả lời câu hỏi của Lưu Tiểu Viễn mà nói: "Tổng giám đốc, vẫn là phiền anh trông chừng Tuyết Kỳ giúp, cảm ơn anh."
Chuyện gì thế này, ông đây cũng đâu phải bố đứa bé, dựa vào cái gì mà nhờ tôi trông con lâu như vậy?
Tất nhiên, Lưu Tiểu Viễn chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không thể nói ra. Vương Tình xin nghỉ xong thì rời khỏi khách sạn.
Vương Tình xin nghỉ, công việc của cô ấy đương nhiên phải có người tiếp quản, không còn cách nào khác, Lưu Tiểu Viễn đành tìm một nhân viên lâu năm của khách sạn Hoa Cường, cũng là trợ lý của Vương Tình, tạm thời thay thế công việc của Vương Tình.
Sáu giờ chiều, Lưu Tiểu Viễn nhận được điện thoại của Lục Tư Dao, trong điện thoại, Lục Tư Dao nói muốn mời Lưu Tiểu Viễn ăn tối, cảm ơn Lưu Tiểu Viễn đã giúp đỡ hôm nay.
Người đẹp mời, Lưu Tiểu Viễn sao có thể không đi!
Trước khi đi, Lưu Tiểu Viễn nói với Dương Tử Hàm, để cô ấy tự bắt xe về vì không biết ăn tối với Lục Tư Dao đến bao giờ mới vê.
Rất nhanh, Lục Tư Dao lái một chiếc xe màu đen hiện đại dừng trước cửa khách sạn, tối nay Lục Tư Dao mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là một chiếc quần jean rất ngắn, đôi chân dài miên man được bao bọc bởi đôi tất đen, vô cùng quyến rũ.
Đặc biệt là nhìn đôi chân dài miên man của Lục Tư Dao được bao bọc bởi đôi tất đen, Lưu Tiểu Viễn suýt không kìm được, muốn tiến lên sờ vài cái.
"Người đẹp, đi giày cao gót lái xe không an toàn đâu, hay để tài xế này giúp cô lái xe nhé?" Từ khi có bằng lái, Lưu Tiểu Viễn đã không được lái xe mấy lần.
Bây giờ thấy Lục Tư Dao đi một đôi giày cao gót, lái xe không an toàn, nên mới nói như vậy.
Một là vì sự an toàn của cả hai, hai là để thỏa mãn cơn thèm lái xe.
"Được thôi! Vậy làm phiền anh tài xế này rồi!" Lục Tư Dao cười, tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Vừa xuống xe, nhãn cầu của Lưu Tiểu Viễn suýt rơi ra ngoài, bởi vì khi Lục Tư Dao thực sự đứng trước mặt mình, anh mới cảm nhận rõ đôi chân dài miên man được bao bọc bởi đôi tất đen vô cùng quyến rũ này.
Nhìn thấy cảnh này, hormone của Lưu Tiểu Viễn tăng vọt, một ngọn lửa tà ác cũng bùng lên ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc, Lưu Tiểu Viễn có một sự thôi thúc muốn cưỡng bức Lục Tư Dao ngay tại chỗi
Lục Tư Dao thấy Lưu Tiểu Viễn nhìn mình, nhãn cầu sắp rơi ra ngoài, không những không hề tức giận mà trong lòng còn có chút ngọt ngào.
"Nhìn gì mà nhìn, cẩn thận tôi móc mắt anh ra!" Lục Tư Dao giả vờ hung dữ nói.
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, mới thu hồi ánh mắt, cười nói: "Vô tình, vô tình!"
Lên xe, Lưu Tiểu Viễn phát hiện đây là một chiếc xe số sàn. Với kỹ thuật gà mờ như hiện tại của Lưu Tiểu Viễn, lái xe số sàn còn hơi khó khăn.
Những ai từng lái xe đều biết, khi tài xế mới lái xe số sàn, lúc chuyển số, vô lăng dễ bị lệch, thậm chí có khi còn chuyển nhầm số.
Quan trọng nhất là tài xế mới không quen xe lạ, lúc khởi động dễ bị tắt máy.
Đúng như vậy, Lưu Tiểu Viễn vừa mới vào số một, kết quả nhả côn quá nhiều, xe lập tức tắt máy.
Lục Tư Dao lập tức trợn mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, hỏi: "Còn bảo là tài xế, tôi thấy anh là sát thủ trên đường phố."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Người có lúc lầm, ngựa có lúc trượt chân. Cho dù là tài xế lão luyện như tôi, cũng có lúc mắc lỗi nhỏ."
Sau khi khởi động lại, Lưu Tiểu Viễn từ từ nhả côn, lần này xe không bị tắt máy.
"Đi ăn ở đâu?" Lưu Tiểu Viễn vừa lái xe vừa hỏi.
Lục Tư Dao nói: "Lái xe của anh đi, đừng hỏi nhiêu thế, đồ gà mờ, nghe chỉ dẫn của tôi là được!" Ôi! Gà mờ không có quyền lợi gì cải
Theo chỉ dẫn của Lục Tư Dao, Lưu Tiểu Viễn lái xe đến một quán ăn rồi dừng lại.
Sau khi xuống xe, Lưu Tiểu Viễn mới quan sát kỹ quán ăn này, tên quán là "Hương Vị Ngon!
Quán có hai tâng, việc kinh doanh có vẻ rất tốt, nhìn qua cửa sổ sát đất, thấy hầu như không còn chỗ trống.
"Đi thôi! Lục Tư Dao ra hiệu.
Vào quán ăn, bên trong chật kín người, nhưng lại không thấy nóng chút nào.
"Đi, lên tầng hai, tài xế gà mờ!" Lục Tư Dao tinh nghịch cười với Lưu Tiểu Viễn.
"Được, công chúa của tôi! Lưu Tiểu Viễn nói.
Đi lên tâng hai, Lục Tư Dao quen đường quen lối đi vào một phòng riêng nhỏ.
Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Cô quen thuộc ở đây lắm à?"
Lục Tư Dao nói: Đây là quán ăn của chú hai tôi, anh nói tôi có quen không?”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Xem ra, cô thường đến đây ăn mà không trả tiên chú hai cô đúng không."
"Ai đến ăn không trả tiên chứ, chị đây chưa từng làm vậy nhé ...
Sau khi gọi món, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên thấy buồn vệ sinh, đứng dậy nói với Lục Tư Dao: "Tôi ra ngoài một lát.
Lục Tư Dao nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Anh muốn đi đâu?” "Có muốn đi cùng không?" Lưu Tiểu Viễn cười xấu xa hỏi.
Lục Tư Dao thấy vậy, biết tên khốn Lưu Tiểu Viễn này không có ý đồ gì tốt, cảnh giác hỏi: "Đi làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Đi vệ sinh đó!"
Lục Tư Dao nghe vậy, đôi mắt hạnh nhân trừng trừng nhìn Lưu Tiểu Viễn, như thể vũ trụ nhỏ sắp bùng nổ.
Lưu Tiểu Viễn thấy vậy, sợ mình gặp họa, vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng.
Vào nhà vệ sinh, Lưu Tiểu Viễn đang giải quyết thì nghe thấy có hai người vừa đi vừa nói chuyện, rồi đi vào nhà vệ sinh.
"Ngô Dương, lát nữa nhất định phải bắt mấy cô gái kia uống nhiêu một chút!" Một người nói.
Người tên Ngô Dương nói: "Yên tâm đi, Đường Phi, tối nay nếu không chuốc say bọn họ, tôi không phải họ Ngô."
Nghe hai người nói chuyện, Lưu Tiểu Viễn cũng không để tâm lắm, chỉ nghĩ là một nhóm học sinh đến quán ăn, muốn nhân cơ hội chuốc say bạn học nữ của mình rồi làm chuyện đồi bại.
Chuyện như vậy nhiêu quá, Lưu Tiểu Viễn muốn quản cũng không quản xuể.
Nói thật, xảy ra chuyện như vậy, mặc dù bên nữ là nạn nhân, nhưng cũng tại họ không biết giữ mình. Đêm hôm khuya khoắt không chịu ở nhà, lại chạy ra ngoài uống rượu với bạn nam, không xảy ra chuyện mới lại Hai người đi vào, phát hiện trong nhà vệ sinh có người, mới ngậm miệng lại.
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn hai người, đều là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, đang học cấp ba.
Ngay lúc Lưu Tiểu Viễn đi vệ sinh xong, kéo khóa quần chuẩn bị đi, thì tên gọi là Ngô Dương kia không nhịn được, nói với Đường Phi: “Đường Phi, chúng ta phải cẩn thận với Đàm Uyển Thu, cô ta rất tinh quái, đừng để đến lúc đó chúng ta bị cô ta lừa."
Nghe đến ba chữ Đàm Uyển Thu, Lưu Tiểu Viễn giật mình.
Đàm Uyển Thul Có phải là em gái của Đàm Uyển Nghi không?
Nếu thực sự là em gái của Đàm Uyển Nghi, thì chuyện này Lưu Tiểu Viễn không thể đứng ngoài cuộc, phải quản thôi!
Cảm ơn bạn đọc "Hề hề tôi sợ anh, chính anh mới sợ tôi" đã ủng hộ, cũng như các bạn đọc ủng hộ truyện, cảm ơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận