Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 451: Tuần trăng mật có nghĩa là gì

Chương 451: Tuần trăng mật có nghĩa là gìChương 451: Tuần trăng mật có nghĩa là gì
Chương 451: Tuần trăng
mật có nghĩa là gi
Lưu Tiểu Viễn lúc giới thiệu nói Tô Tuyết là cao nhân, là sợ Phương Kiến Dương mê sắc đẹp, động tâm tư với Tô Tuyết, đến lúc đó dù mình có muốn cứu ông ta cũng không được.
Quả nhiên, khi biết Tô Tuyết là cao nhân, ánh mắt Phương Kiến Dương nhìn Tô Tuyết có thêm một tia kính sợ.
Khoảng nửa tiếng sau, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy sức lực của mình đã hồi phục một chút, hẳn là có thể lái xe được rồi, Lưu Tiểu Viễn liền dẫn theo Tô Tuyết và Tô Vân, còn có cả Long Bá Thiên đang kêu thảm thiết lên xe.
Bởi vì nếu không dẫn theo Long Bá Thiên, Lưu Tiểu Viễn không biết đường đến Miêu trại.
"Tô Tuyết, lần này đến Miêu trại có hơi nguy hiểm, tôi đưa Tô Vân đến nhà em họ tôi, cô thấy thế nào?" Lên xe rồi, Lưu Tiêu Viễn hỏi ý kiến Tô Tuyết.
Tô Tuyết hỏi: "Em họ anh ở đâu?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Em họ tôi ở ngay thị trấn, không xa đây lắm."
Tô Tuyết gật đầu nói: "Được, vậy đưa em gái tôi đến nhà em họ anh. Nhưng mà, nhất định phải dặn người nhà em họ anh chăm sóc em gái tôi thật tốt."
"Cô yên tâm, nhất định sẽ như vậy!" Lưu Tiểu Viễn nói, lập tức quay đầu xe về nhà em họ.
Tô Vân nghe Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết không cho mình đi theo, lập tức không chịu, đòi đi theo, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Lưu Tiểu Viễn và Tô Tuyết, Tô Vân mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng cái miệng nhỏ lại chu lên rất cao, rõ ràng là bộ dạng trẻ con rất không VUI.
Đến khu nhà em họ ở, Lưu Tiểu Viễn lập tức gọi điện cho Lưu Tiểu Thiến. Điện thoại đã kết nói, nhưng không có ai nghe máy.
Lưu Tiểu Viễn biết, chắc chắn là con sâu lười Lưu Tiểu Thiến này đang mơ màng ngủ, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn tiếp tục gọi, lần này, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
"Alo, ai đấy? Không biết là đã muộn thế này rồi mà còn gọi điện cho người khác, đây là hành vi rất bát lịch sự đấy nhé?" Lưu Tiểu Thiến nói xong, còn ngáp một cái thật to.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Lưu Tiểu Thiến, là anh đây, anh đang ở cổng khu nhà em, em mau xuống cho anh, nhanh lên!"
"Anh, muộn thế này anh tìm em có chuyện gì? Có chuyện gì thì ngày mai nói không được sao?" Lưu Tiểu Thiền không vui nói.
"Được, em không xuống đúng không, vậy thì đồ có chữ ký của Mộ Dung Vũ Yến em đừng có mà đòi, anh tặng cho người khác!" Lưu Tiểu Viễn dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ, biết muốn con sâu lười Lưu Tiểu Thiến này xuống, nhất định phải nắm được điểm yếu của cô.
Mà thứ có thể khiến Lưu Tiểu Thiến chiến thắng được sự lười biếng, nửa đêm xuống nhà, chỉ có chuyện của Mộ Dung Vũ Yến, mới có thể khiến cô ta làm như vậy.
Quả nhiên, Lưu Tiểu Thiến đầu dây bên kia nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, lập tức ngồi bật dậy trên giường, kinh ngạc hỏi: "Anh, anh nói gì cơ? Đồ có chữ ký của Mộ Dung Vũ Yến á? Anh nói thật chứ?"
"Muốn thì xuống lấy, không muốn thì thôi, không muốn thì anh tặng cho bảo vệ ở cổng khu nhà em!" Lưu Tiểu Viễn bình tĩnh nói.
"Đừng, anh, em xuống ngay, em xuống ngay!" Lưu Tiểu Thiến nghe vậy, lập tức vén chăn, vội vàng mặc một chiếc áo rồi đi ra khỏi phòng.
Đến cổng khu nhà, Lưu Tiểu Thiến lập tức đi tới, nhìn Lưu Tiểu Viễn, vẻ mặt phán khích hỏi: "Anh, đồ có chữ ký của Mộ Dung Vũ Yến đâu?"
Lưu Tiêu Viễn kéo Tô Vân lại, nói: "Tiểu Thiến, anh và chị của Tô Vân phải đi ra ngoài hai ngày, Tô Vân nhờ em chăm sóc hai ngày, nghe rõ chưa."
Lưu Tiểu Thiến nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, lập tức biết mình bị lừa, bị anh trai đáng ghét lừa rồi.
"Anh, anh là đồ lừa đảo, đồ đại lừa đảo!" Lưu Tiểu Thiến rất không vui nói.
"Hừ, hai người đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, sống những ngày không biết xấu hồ, lại đẩy việc cho em, đúng là đồ không có lương tâm!" Lưu Tiểu Thiến tức giận nói, rồi kéo tay Tô Vân, nói: "Đi, Tô Vân, chúng ta đi ngủ."
Tô Vân theo Lưu Tiểu Thiến đi, nhưng đi được vài bước, lại không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Lưu Tiểu Thiến thấy vậy, nói: "Tô Vân, đừng để ý đến hai người vô lương tâm đó, đi, về nhà chị ăn đồ ngon.”
Tô Vân là một đứa háu ăn, nghe Lưu Tiểu Thiến nói sẽ dẫn cô bé đi ăn đồ ngon, lập tức nhảy nhót theo Lưu Tiểu Thiến đi.
Thấy Lưu Tiểu Thiến dẫn Tô Vân vào khu nhà, hoàn toàn biến mắt khỏi tầm mắt, Tô Tuyết mới nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Tuần trăng mật là có ý gì? Em họ anh tại sao lại nói chúng ta đi hưởng tuần trăng mật?"
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói không có gì, nhưng Tô Tuyết lại một mực muốn hỏi cho ra nhẽ, Lưu Tiểu Viễn không giải thích tuần trăng mật là gì, cô vẫn cứ hỏi. Cuối cùng, Lưu Tiểu Viễn đành phải giải thích: "Tuần trăng mật là hai người đi đến một nơi nào đó đề chơi."
Được giải thích như vậy, Tô Tuyết không nói gì nữa, mà ngồi im ở ghế sau.
Trên đường đi, Lưu Tiểu Viễn đều đi theo lộ trình mà Long Bá Thiên chỉ, đi được vài tiếng đồng hò, trời đã sáng hẳn, theo chỉ dẫn của Long Bá Thiên, Lưu Tiểu Viễn lái xe xuống cao tốc, rồi bắt đầu đi đường quốc lộ.
Đi một đoạn đường quốc lộ, xe đi vào một đoạn đường đất, tuy không mưa, nhưng xe đi trên đường đất vẫn rất xóc nảy, vì khắp nơi đều là ổ gà.
"Còn bao lâu nữa mới đến nơi?" Đã lái xe gần mười tiếng, Lưu Tiểu Viễn có chút mệt mỏi, không nhịn được hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận