Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 341: Có biến

Chương 341: Có biếnChương 341: Có biến
Chương 341: Có biến
Sau khi Lưu Tiểu Viễn cúp điện thoại, giọng nói của Triệu Hạo Nam lập tức truyền đến: "Lưu huynh, xem ra vợ chồng hai người tình cảm không tệ, đúng là khiến cho con chó độc thân như tôi ghen tị chết đi được."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Thực ra tôi còn ghen tị với cuộc sống hiện tại của Triệu huynh hơn."
"Ô, tại sao?" Triệu Hạo Nam hỏi.
"Trước khi kết hôn, người ta vẫn nói hôn nhân là nắm mồ chôn tình yêu, lúc đó tôi còn không tin, còn tưởng là những người không may mắn trong hôn nhân nói bừa, nhưng bây giò, tôi tin rồi. Vợ tôi ấy à, sau khi kết hôn thì kích cách cứ như thay đổi 180 độ vậy, không còn dịu dàng như chim nhỏ nữa, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ. Tôi ra ngoài làm việc gì cũng thường xuyên gọi điện tra hỏi. Than ôi Thực ra cũng tại cái mặt tôi đẹp trai quá, khiến cho những người phụ nữ bên ngoài đều thèm thuôồng, vợ tôi trở nên đa nghi như thế cũng phải..."
Lưu Tiểu Viễn lớn tiếng nói thao thao bát tuyệt, Triệu Hạo Nam nghe mà nổi cả da gà. Anh ta đã từng thấy người không biết xấu hồ, nhưng chưa từng thấy người không biết xáu hổ đến mức này, đúng là cực phẩm!
"Được rồi, Lưu huynh, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, tiếp tục tìm kiếm đi, thời gian trôi qua nhanh lắm đáy!" Triệu Hạo Nam nói.
Lưu Tiểu Viễn cát điện thoại đi, sau đó dùng tay lắc một bụi cây rất cao, làm cho lá cây xào xạc, thân cây đung đưa trái phải, tạo ra dáng vẻ như đã đi về phía đó.
Quả nhiên, Triệu Hạo Nam ở bên kia nghe tháy tiếng lá cây xào xạc, lập tức ngắng đầu nhìn lại, mơ hồ thấy bụi cây đung đưa, trên mặt Triệu Hạo Nam lộ ra một nụ cười lạnh.
"Hừ, thằng ranh, anh cứ cố mà tìm đi, nếu như thực sự tìm thấy thứ đó, vậy thì đó cũng chính là lúc anh phải chết! Ai bảo anh không bằng người ta, xã hội này thực tế như vậy đó!" Triệu Hạo Nam nghĩ thầm.
Lưu Tiểu Viễn ngồi một lúc, lại tiến về phía trước, cố gắng tránh xa bụi rậm, giảm tiếng động, sau đó tìm một nơi thích hợp, rồi lại giả vờ làm lại trò cũ, khiến Triệu Hạo Nam tưởng rằng mình đang nghiêm túc tìm kiếm thứ gì đó kia.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặc dù Lưu Tiểu Viễn đang ngồi nghỉ ngơi, không nghiêm túc tìm kiếm, nhưng cũng đã quan sát Sơ qua xung quanh, anh chẳng phát hiện ra cái gì cả.
"Triệu huynh, anh có thu hoạch gì không?" Lưu Tiểu Viễn lớn tiếng hỏi.
Triệu Hạo Nam lớn tiếng trả lời: "Không có gì cả, Lưu huynh, phía anh thì sao?”
Lưu Tiểu Viễn lớn tiếng nói: "Cũng vậy! Than ôi, cứ thế này khiến tôi nản chí quá!"
Triệu Hạo Nam cũng thở dài nói: "Ai bảo chúng ta là đệ tử không được coi trọng trong môn phái chứ, thế nên mới phải làm những chuyện vặt vãnh thế này... Ôi trời, nhìn tôi kìa, sao tự nhiên lại nói chuyện này với Lưu huynh chứ?”
Mặc dù Triệu Hạo Nam kịp thời ngậm miệng, nhưng từ lời nói của anh ta, Lưu Tiểu Viễn đã biết được một thông tin, đó là những người đến núi này tìm kiếm đồ vật lần này đều giống như Triệu Hạo Nam, đều là những đệ tử không được coi trọng trong môn phái.
Tuy nhiên, như vậy lại nảy sinh một ván đề khiến Lưu Tiểu Viễn băn khoăn. Nếu phái những đệ tử không được coi trọng này đến núi tìm kiếm đồ vật, thì điều đó chứng tỏ đồ vật mà họ tìm kiếm đối với các môn phái lớn mà nói, không phải là thứ gì tốt đẹp, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng như vậy lại không hợp lý, nếu đồ vật mà họ tìm kiếm đối với những môn phái đó có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thì tại sao các đệ tử của những môn phái này lại tận tâm như vậy? Bọn họ hoàn toàn có thể đối phó qua loa một chút, sau đó về nói rằng không tìm thấy là được mà, việc gì phải vất vả lặn lội vào tận sâu trong rừng?
Càng nghĩ càng đau đầu, Lưu Tiểu Viễn dùng tay nhẹ nhàng đập vào đầu mình hai cái, vẫn không có manh mối nào. Đã không có manh mối gì thì thôi, anh cũng chẳng thèm nghĩ nữa.
Nếu trong ngọn núi lớn này không có thứ mà họ muốn tìm, thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ rời đi mà thôi.
Nếu trong ngọn núi lớn này có thứ mà họ muốn tìm, thế thì chờ đến khi tìm thấy, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.
Đang lúc Lưu Tiểu Viễn đau đầu suy nghĩ vấn đề thì bỗng nhiên nghe thấy xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã, sau đó là tiếng cành cây bụi gãy, dường như có người đang đánh nhau trong núi.
Nghe thấy tiếng động này, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên giật mình, chẳng lẽ có người đã tìm thấy thứ cần tìm, sau đó xảy ra tranh chấp? Cả hai bên đều muốn chiếm làm của riêng, sau đó xảy ra đánh nhau.
Nghĩ như vậy, Lưu Tiểu Viễn cố gắng tăng tốc độ đi về phía có tiếng động truyền đến!
Lưu Tiểu Viễn dù sao cũng là cao thủ Hoá kình, cho dù là về thị giác hay thính giác, đều không phải là thứ mà cao thủ Ám kình như Triệu Hạo Nam có thể so sánh được.
Cho nên, Lưu Tiểu Viễn có thể nghe tháy tiếng cãi vã truyền đến từ xa, còn Triệu Hạo Nam lại chẳng nghe thấy gì.
Tuy nhiên, khi Lưu Tiểu Viễn tăng tốc đi về phía có tiếng cãi vã, Triệu Hạo Nam thấy vậy, liền hỏi: "Lưu huynh, anh chạy nhanh như vậy làm gì?”
Lưu Tiểu Viễn đành phải nói dối: "Triệu huynh, tôi thấy một con thỏ, đã lâu rồi không ăn thịt thỏ, thèm quá!"
Nếu nói ra sự thật, chắc chắn sẽ khiến Triệu Hạo Nam nghi ngờ, cho nên Lưu Tiểu Viễn chỉ có thể nói dói như vậy.
Triệu Hạo Nam không nghi ngờ lời nói của Lưu Tiểu Viễn, ngược lại trong lòng còn khinh thường Lưu Tiểu Viễn một phen: "Hừ, chẳng trách đến bây giờ vẫn chỉ là tu vi Minh kình, bộ dạng không nên thân như vậy, đáng đời cả đời chỉ dừng lại ở cảnh giới Minh kình."
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Triệu Hạo Nam lại nói: "Lưu huynh, đừng quên mục đích lần này của chúng tai"
Lưu Tiểu Viễn dứt khoát giả vờ không nghe thấy lời của Triệu Hạo Nam, tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Hạo Nam thấy Lưu Tiểu Viễn không trả lời lời mình, cũng không nói gì nữa, tiếp tục tìm kiếm.
Càng đi về phía trước, tiếng cãi vã càng lớn, Lưu Tiểu Viễn đã có thể nghe rõ ràng, từ tiếng cãi vã của hai người, Lưu Tiểu Viễn phán đoán hai người đã động thủ rồi, nhưng mà bây giờ đã dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận