Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 508: Nói dối

Chương 508: Nói dốiChương 508: Nói dối
Chương 508: Nói dối
"Đường Irung Tín, làm người quan trọng nhát là phải biết thời thé, phải sáng mắt một chút." Lưu Tiểu Viễn đi đến trước mặt Đường Trung Tín, dùng tay vỗ vào mặt Đường Trung Tín, lạnh lùng nói.
Dạy dỗ Đường Trung Tín và những người khác một trận, Lưu Tiểu Viễn để hai mẹ con Đường Huyền thu dọn đồ đạc, sau đó đưa họ về khách sạn.
Triệu Sở Sở thấy Lưu Tiểu Viễn đưa hai mẹ con Đường Huyền về, lập tức kéo Lưu Tiểu Viễn sang một bên hỏi.
"Lưu Tiểu Viễn, anh sẽ không nói với em là hai người họ là mẹ con bạn học của anh chứ?" Triệu Sở Sở hỏi. Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Đúng vậy, sao thế?"
"Không sao." Triệu Sở Sở lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Lưu Tiểu Viễn, anh có thích bạn học của anh không?”
Lưu Tiểu Viễn không ngờ Triệu Sở Sở lại đột nhiên hỏi chuyện này, đối với Đường Huyền, Lưu Tiểu Viễn vẫn luôn có chút cảm tình. Ngay từ thời cấp ba, Lưu Tiểu Viễn đã thích Đường Huyền, chỉ là lúc đó Lưu Tiểu Viễn không đủ can đảm, không dám bày tỏ, nên vẫn luôn thầm thương trộm nhớ.
Sau này tốt nghiệp cấp ba thì mất liên lạc với Đường Huyền, theo thời gian, Lưu Tiểu Viễn cũng dần quên Đường Huyền.
Nhưng khi đến Thủ Đô gặp lại Đường Huyền, Lưu Tiểu Viễn phát hiện trong lòng mình vẫn còn tình cảm với người mà mình từng thầm thương trộm nhớ.
"Chuyện này hình như không liên quan đến cô nhỉ?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Triệu Sở Sở hỏi ngược lại.
Triệu Sở Sở tức giận nói: "Ai nói không liên quan đến em? Triệu Sở Sở em chính là bạn gái của anh mài"
Fuckl Từ bao giờ cô trở thành bạn gái tôi rồi, sao tôi không biết?
"Này, Triệu Sở Sở, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa, từ bao giờ cô trở thành bạn gái tôi rồi?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Triệu Sở Sở nói: "Ngay tối anh cứu em thì em đã là bạn gái của anh rồi."
Triệu Sở Sở này đúng là dám yêu dám hận, nếu là con gái bình thường, chỉ biết e thẹn chờ người mình yêu tỏ tình, còn Triệu Sở Sở lại chủ động tấn công.
"Được rồi, đừng đùa nữa." Lưu Tiểu Viễn cũng không biết Triệu Sở Sở nói thật hay giả, anh và Triệu Sở Sở tiếp xúc với nhau tổng cộng cũng chưa đến mười hai tiếng, cô nói thích anh như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy giống tình tiết trong phim truyền hình.
"Dì, Đường Huyền, tối nay hai người ở phòng này." Lưu Tiểu Viễn đưa thẻ phòng cho Đường Huyền, sau đó giúp Đường Huyền mang hành lý của hai mẹ con vào phòng.
Triệu Sở Sở cũng đi theo góp vui, giúp mang hành lý.
Triệu Sở Sở vốn là cô gái hướng ngoại, lại thêm miệng ngọt, chỉ một lát đã thân thiết với hai mẹ con Đường Huyền, nói chuyện rất vui vẻ.
"Đường Huyền, cô có thể kể cho tôi nghe chuyện thời đi học của Lưu Tiểu Viễn không?" Triệu Sở Sở phần khích hỏi.
Đường Huyền liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái, cô có thể nhận ra Triệu Sở Sở có chút cảm tình với Lưu Tiểu Viễn.
Thấy ánh mắt của Đường Huyền, Lưu Tiểu Viễn vội vàng lắc đầu, ra hiệu cô đừng nói chuyện của mình với Triệu Sở Sở.
Triệu Sở Sở tình cờ cũng thấy động tác lắc đầu của Lưu Tiểu Viễn, lập tức chỉ vào Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Anh lắc đầu làm gì? Có phải muốn Đường Huyền không kể chuyện thời đi học của anh cho em nghe không?”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi lắc đầu vì cỗ tôi hơi ngứa, chẳng lẽ cổ tôi ngứa cũng không được à?”
"Xì!" Triệu Sở Sở hiển nhiên không tin lời nói dối của Lưu Tiểu Viễn, tiếp tục nói với Đường Huyền: "Đường Huyền, kể nhanh đi, kể nhanh đi."
Dưới sự thúc giục của Triệu Sở Sở, Đường Huyền lại có ý liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, lúc này mới nói: "Thời cấp ba, Lưu Tiểu Viễn là hot boy của lớp chúng tôi, lúc đó trong lớp có rất nhiều bạn nữ thầm thương trộm nhớ anh áy..."
Đờ mờ! Đường Huyền này nói dối cũng giỏi thật, đến Lưu Tiểu Viễn cũng tin lời Đường Huyền rồi. Thời đi học Lưu Tiểu Viễn đúng là hot boy của lớp, nhưng thời đó các bạn nữ dường như không thích kiểu học sinh đẹp trai như Lưu Tiểu Viễn, họ thích những chàng trai hư hỏng, có tiền, ăn nói khéo léo hơn.
Đáng tiếc là thời đó Lưu Tiểu Viễn ngoài đẹp trai ra thì ba thứ kia anh đều không có. Thực ra, Lưu Tiểu Viễn vẫn luôn ăn nói lưu loát, chỉ là thời đó anh nhút nhát và hay xấu hồ, khi đối mặt với con gái thì cứ như tên nói lắp vậy.
Đây cũng là lý do tại sao Lưu Tiểu Viễn tuy là hot boy của lớp nhưng lại không có bạn gái.
Triệu Sở Sở lại tin sái cổ lời Đường Huyền, vì Lưu Tiểu Viễn đúng là đẹp trai, con gái đều thích những chàng trai đẹp trai.
"Vậy lúc đó anh ấy có thường xuyên nhận được thư tình của các bạn nữ không?" Triệu Sở Sở như một phóng viên nhỏ đang khai thác tin tức.
"Ừ, lúc đó anh ấy một ngày phải nhận đến mười mấy bức thư tình, có của bạn cùng lớp, cũng có của bạn lớp khác." Đường Huyền nói, vừa nói vừa có ý liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn.
Triệu Sở Sở tiếp tục hỏi: "Vậy lúc đó cô có viết thư tình cho Lưu Tiểu Viễn không?"
Câu hỏi của Triệu Sở Sở khiến Đường Huyền không biết trả lời thế nào.
"Còn phải nói, cô ấy đương nhiên cũng viết rồi, lúc đó tôi không chỉ là hot boy của lớp mà còn là hot boy của trường nữa." Lưu Tiểu Viễn CƯỜI nói. Đường Huyền nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, vì thời đi học Đường Huyền đúng là đã viết thư tình cho Lưu Tiểu Viễn, chỉ là không gửi đi mà thôi.
Bây giờ bị Lưu Tiểu Viễn nói như vậy, Đường Huyền còn tưởng Lưu Tiểu Viễn đã biết chuyện của mình năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận