Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 527: Ông không có tư cách để tôi phải g

Chương 527: Ông không có tư cách để tôi phải gChương 527: Ông không có tư cách để tôi phải g
Chương 527: Ông không có tư cách để tôi phải giải thích cho ông 1
Vừa rồi Lưu Tiểu Viễn thể hiện một chiêu này khiến toàn bộ mọi người có mặt đều bị chắn động, có thể nói là lật tay làm mây, úp tay làm mưa, điều này thật sự quá khủng khiếp.
Bây giờ, không ai dám coi thường Lưu Tiểu Viễn, người nông dân quê mùa này nữa, ánh mắt mọi người nhìn anh cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.
Thẩm Tình Văn trốn ở một bên càng sợ đến mức hai chân không tự chủ được mà run rấy, bởi vì vừa rồi cô ta là người đầu tiên lên chế giễu Lưu Tiểu Viễn, nếu Lưu Tiểu Viễn cũng dùng thủ đoạn tương tự đối với cô ta thì phải làm sao? Lúc này, Thảm Tình Văn chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện Lưu Tiểu Viễn đại nhân đại lượng, đừng so đo với cô ta, quên cô ta đi.
Còn về phần Sở Thiên Thư và Trương Thân Huy, càng bị dọa đến mức không dám nói thêm bát kỳ lời vô nghĩa nào nữa. Tát nhiên, hai người vẫn vô cùng căm hận Lưu Tiểu Viễn, hận không thể giãm Lưu Tiểu Viễn dưới chân.
Hiện trường tiệc rượu đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người không ai dám lên tiếng, sau khi chứng kiến sự khủng khiếp của Lưu Tiểu Viễn, mọi người đều đứng yên tại chỗ, sợ Lưu Tiểu Viễn không vui, sẽ lấy họ ra để trút giận.
Trương Thần Huy mặc quân áo vào, định đi ra ngoài, Lưu Tiểu Viễn thấy vậy, hỏi: "Anh định đi đâu?"
Một câu nói dọa Trương Thần Huy không dám nhúc nhích, chỉ đứng yên tại chỗ, sau đó quay người lại.
"Tôi... tôi muốn ra ngoài đi vệ sinh." Trương Thần Huy lắp bắp nói.
Lưu Tiểu Viễn trừng mắt nhìn Trương Thần Huy, nói: "Nhịn cho tôi"
Trương Thần Huy bị Lưu Tiểu Viễn trừng mắt nhìn đến mức cỗ rụt lại, không dám nói thêm bát kỳ lời vô nghĩa nào, cúi đầu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dáng vẻ giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện.
Ngay lúc này, một chiếc xe Mercedes màu đen chạy vào biệt thự, dừng lại ở chỗ đỗ xe, sau khi đỗ xe xong, tài xế lập tức xuống xe, mở cửa sau, một người đàn ông trông ngoài bốn mươi tuổi bước xuống, người đàn ông này chính là bố của Trương Thần Huy, Trương Thanh.
"Mã sư phụ, đến nơi rồi, xuống xe đi." Trương Thanh xuống xe, đi đến phía bên kia, mở cửa xe cung kính nói.
"Ừ!" Người đàn ông trong xe đáp một tiếng, sau đó bước một chân ra, từ trên xe đi xuống.
Người đàn ông này trông cũng ngoài bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, bên dưới là đôi giày vải, cả người trông rất có sức sống, đôi mắt sáng ngời, trên người có khí tức của võ giả, nhìn là biết ngay là người luyện võ.
Sau khi xuống xe, Trương Thanh cung kính dẫn Mã sư phụ đi vào biệt thự.
Sự xuất hiện của Trương Thanh lập tức thu hút ánh mắt của nhiều người, mọi người đều cảm tháy lần này có chuyện hay để xem, người nông dân quê mùa này đánh Trương Thần Huy, bây giờ Trương Thanh đã trở về, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đáng mong đợi.
"Đó không phải là Mã sư phụ sao? Không phải là Mã sư phụ đã dạy Trương Thần Huy mấy chiêu sao?”
"Trời ơi! Quả nhiên là Mã sư phụ, nghe nói công phu của Mã sư phụ đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa rồi, giống như những đại hiệp trong phim truyền hình, chạy trên tường, truyền đồ vật từ xa đều là chuyện nhỏ."
"Vậy thì lần này người nông dân quê mùa kia chết chắc rồi, lần này bố của Trương Thần Huy đã đưa Mã sư phụ đến, mà Trương Thần Huy lại bị người nông dân quê mùa đánh, các anh nói xem Mã sư phụ có ra tay dạy dỗ anh ta không?"
"Không biết, nghe nói Mã sư phụ thường không dễ dàng ra tay."
"Đúng vậy, một thế hệ tôn sư như Mã sư phụ, thường không dễ dàng ra tay, một khi ra tay, thì đối phương chắc chắn sẽ chết hoặc bị thương!"
Sự xuất hiện của Trương Thanh và Mã sư phụ lập tức khiến Trương Thần Huy nhìn thấy cơ hội trả thù.
"Bó, Mã sư phụ!" Trương Thần Huy lập tức chạy đến trước mặt Trương Thanh và Mã sư phụ, vừa chạy vừa khóc.
"Thần Huy, mặt con sao vậy? Ai đánh con?" Trương Thanh thấy con trai bảo bối của mình bị đánh, sắc mặt lập tức thay đổi, đây là tiệc rượu, sao lại xảy ra chuyện đánh nhau được.
Trương Thần Huy lập tức khóc lóc kể lễ với bố mình, kể rằng Lưu Tiểu Viễn đã bắt nạt anh ta như thế nào, không coi Mã sư phụ ra gì.
Sắc mặt của Trương Thanh và Mã sư phụ lập tức trở nên xanh mét, đặc biệt là Mã sư phụ, nghe Trương Thần Huy nói Lưu Tiểu Viễn không coi mình ra gì, ông ta tức đến mức nheo mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn.
"Tiểu tử kia, tôi không quan tâm giữa cậu và con trai tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu đánh con trai của Trương Thanh tôi ra như thế này thì là lỗi của cậu. Tối nay cậu phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, nến không thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa biệt thự này!"
Trương Thanh lạnh mặt nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Tiểu Viễn.
Mọi người nghe Trương Thanh nói, đều biết có chuyện hay để xem, ai cũng nóng lòng muốn xem tiếp những chuyện xảy ra tiếp theo.
Lưu Tiểu Viễn tỏ vẻ hờ hững, nói: "Giải thích? Ông còn chưa đủ tư cách để tôi phải giải thích cho ông đâu. Còn về phần cánh cửa biệt thự này, tôi muốn vào thì vào, muốn ra thì rat"
Thấy Lưu Tiểu Viễn kiêu ngạo như vậy, Trương Thanh muốn đích thân dạy dỗ Lưu Tiểu Viễn, nhưng ông ta chỉ là một thương nhân tay trói gà không chặt. Cuối cùng, ông ta hướng ánh mắt cầu cứu về phía Mã sư phụ bên cạnh.
"Mã sư phụ, tối nay phiền thầy giúp một tay." Theo quan điểm của Trương Thanh, dạy dỗ một tên nhóc ranh như Lưu Tiểu Viễn, đối với Mã sư phụ mà nói thì dễ như trở bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận