Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 830: Chúng ta đi

Chương 830: Chúng ta điChương 830: Chúng ta đi
Chương 830: Chúng ta đi
Đàm Kiến Nghiệp nói: "Ai biết được anh ta có phải là đồng bọn với hai kẻ xấu đó không, hợp tác diễn một vở kịch trước mặt con."
"Bó, bố làm sao có thể như vậy, bố đây là lấy bụng tiều nhân đo lòng quân tử." Thấy bố mình nghỉ ngờ Lưu Tiểu Viễn như vậy, Đàm Linh San rất tức giận.
Lúc này, ngay cả mẹ của Đàm Linh San cũng không thể nhìn nổi nữa, nói: "Kiến Nghiệp, dù sao người ta cũng đã cứu Linh San một mạng, sao anh lại có thể nói như vậy chứ, thật là."
Đàm Kiến Nghiệp nói: "Các người hiểu gì chứ, bây giờ con người vì đạt được mục đích của mình, thủ đoạn gì mà chẳng dùng được. Chuyện này các người đừng quản nữa."
Sau khi đi ra khỏi nhà Đàm Linh San, Mộ Dung Vũ Yến nhỏ giọng nói: "Lưu Tiểu Viễn, anh không phải đã đồng ý với Linh San rồi sao, lỡ như tối nay còn có người đối xử bất lợi với Linh San thì cô ấy chẳng phải nguy hiểm sao."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi, bố của Đàm Linh San đã không tin tôi, tôi cũng không cần phải tự mình chuốc lấy nhục."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Mộ Dung Vũ Yến không nói gì, tuy rằng tối nay Đàm Kiến Nghiệp không nói mấy câu nhưng từ thái độ của ông ta có thể thấy được, ông ta thực sự không tin Lưu Tiểu Viễn.
Một bên là người mình thích, một bên là bạn tốt của mình, Mộ Dung Vũ Yến có chút khó xử. Cô ấy vừa hy vọng bạn tốt của mình là Đàm Linh San không sao, cũng không muốn Lưu Tiểu Viễn phải tự mình chuốc lấy nhục.
"Tiểu Viễn, hay là tôi gọi điện cho Linh San, bảo cô ấy ra khách sạn ở cùng chúng ta đi." Mộ Dung Vũ Yến đột nhiên nghĩ ra một cách hay.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tùy cô."
Tối nay thái độ của Đàm Kiến Nghiệp khiến Lưu Tiểu Viễn rất khó chịu, theo Đàm Kiến Nghiệp tháy thì Lưu Tiểu Viễn dường như đang tham lam của cải nhà họ Đàm vậy.
Thật là nực cười, với bản lĩnh hiện tại của Lưu Tiểu Viễn, nhà họ Đàm có nhiều tiền đến máy, trong mắt Lưu Tiểu Viễn cũng không là cái thá gì. Lưu Tiểu Viễn tuy không ưa Đàm Kiến Nghiệp nhưng ấn tượng về Đàm Linh San lại khá tốt, ít nhất cô gái này không phải người như Đàm Kiến Nghiệp, sẽ không lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Vì vậy, Mộ Dung Vũ Yến nói gọi điện cho Đàm Linh San, bảo cô ấy ra khách sạn ở, Lưu Tiểu Viễn cũng không phản đối.
Tuy nhiên, theo Lưu Tiểu Viễn thấy thì Đàm Kiến Nghiệp sẽ không để Đàm Linh San ra ngoài, bởi vì Đàm Kiến Nghiệp một mực cho rằng Lưu Tiểu Viễn tiếp cận Đàm Linh San là vì tham lam gia sản nhà họ Đàm.
Quả nhiên như Lưu Tiểu Viễn dự đoán, Đàm Linh San nhận được điện thoại của Mộ Dung Vũ Yến, vốn là đã đồng ý sẽ ra ngoài nhưng lại bị Đàm Kiến Nghiệp ngăn cản, không cho Đàm Linh San ra ngoài.
Mộ Dung Vũ Yến tức giận nói: "Bố của Linh San sao lại như vậy chứ, thật là."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đi thôi, chúng ta đến khách sạn thuê phòng ngủ thôi."
Đây là câu nói dễ khiến người khác hiểu lầm, đến khách sạn thuê phòng ngủ, trong ấn tượng của mọi người, chắc là muốn lên giường với nhau.
Mộ Dung Vũ Yến nghe thấy câu này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là như vậy, trái tim thiếu nữ bỗng đập thình thịch như nai con.
Thấy vẻ ngượng ngùng của Mộ Dung Vũ Yến, Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi nói này đại minh tinh, đừng nghĩ vớ vẫn, tôi nói thuê phòng ngủ là mỗi người ngủ một phòng, chứ không phải là chung giường."
Mộ Dung Vũ Yến thấy vẻ mặt cười tươi của Lưu Tiểu Viễn, biết anh cố ý, tức giận giơ nắm đám nhỏ đắm vào người Lưu Tiểu Viễn.
Đến một khách sạn gần đó, hai người thuê riêng một phòng, sau khi chúc nhau ngủ ngon, họ trở về phòng của mình đề ngủ.
Lưu Tiểu Viễn tắm nước nóng, sau đó nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đang mơ một giác mơ đẹp thì Lưu Tiểu Viễn nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn rất không vui, đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có người đến phá giác mơ đẹp của mình, điều này thật là không thể tha thứ.
"Tiểu Viễn, mở cửa mau, Tiểu Viễn, mở cửa mau." Giọng của Mộ Dung Vũ Yến truyền đến từ ngoài cửa.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Đợi một chút, đợi một chút." Nói rồi, Lưu Tiểu Viễn bò dậy khỏi giường, bật đèn, cầm điện thoại xem giờ, đã hơn hai giờ sáng, Mộ Dung Vũ Yến không ngủ mà chạy đến gõ cửa phòng mình đề làm gì?
Nhưng nghe giọng nói của cô, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì cô sẽ không vội như vậy.
Lưu Tiểu Viễn mở cửa phòng, thấy vẻ mặt lo lắng của Mộ Dung Vũ Yến, vừa nhìn thấy Lưu Tiểu Viễn liền nói: "Tiểu Viễn, Linh San xảy ra chuyện rồi." Với tin tức này, Lưu Tiểu Viễn dường như không quá ngạc nhiên, từ tối nay, không, bây giờ là rạng sáng ngày thứ hai, đáng lẽ phải là chuyện của đêm qua thì mới thấy được, hai tu sĩ luyện khí trung kỳ kia là vì của cải nhà họ Đàm mà đến.
Tối qua, Đàm Linh San đã kể lại mọi chuyện với bố mẹ, từ lời nói của mẹ Đàm Linh San có thể chứng minh điều này, chỉ là Đàm Kiến Nghiệp đề phòng Lưu Tiểu Viễn nên đã bảo vợ mình im miệng.
"Tiểu Viễn, anh cứu Linh San đi, Tiểu Viễn, anh cứu Linh San đi..." Mộ Dung Vũ Yến lo lắng nói, nắm lấy tay Lưu Tiểu Viễn, để Lưu Tiểu Viễn ra tay cứu Đàm Linh San.
Lưu Tiểu Viễn nói: " Mộ Dung đại minh tỉnh, không phải tôi không muốn cứu, mà là tôi không muốn nhúng tay vào vũng nước đục nhà họ Đàm này, tối nay bố của Linh San có thái độ như thế nào cô cũng thấy rồi, đề phòng tôi như đề phòng kẻ trộm."
Mộ Dung Vũ Yến nói: "Tiểu Viễn, vừa rồi bố của Linh San gọi điện đến, bảo tôi cầu xin anh, cầu xin anh ra tay cứu Linh San."
Bạn cần đăng nhập để bình luận