Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 141: Mua một chiếc xe bán tải

Chương 141: Mua một chiếc xe bán tảiChương 141: Mua một chiếc xe bán tải
Chương 141: Mua một chiếc xe bán tải
Dù sao thì đây cũng là nơi công cộng, Phương Kiến Dương cũng không tiện nói nhiều với Lưu Tiểu Viễn, chỉ nói vài câu rồi đi.
Sau khi Phương Kiến Dương đi, mẹ Lưu Tiểu Viễn lập tức tiến lên hỏi: "Tiểu Viễn, ông bí thư Phương này là ai vậy?”
Cũng không thể trách mẹ anh không biết, vì bây giờ ở quê chỉ dùng ti vi lắp ăng-ten để xem truyên hình vệ tinh, mà ăng-ten vệ tinh chỉ có thể thu được sóng truyền hình cấp tỉnh, không thu được đài địa phương cấp huyện, thành phố.
Vì vậy, bí thư huyện ủy, huyện trưởng là ai, đừng nói là họ biết mặt, đến ngay cả tên có khi đến hơn một nửa người cũng không biết để mà gọi.
"Dì ơi, dì không biết sao, bí thư Phương chính là bí thư huyện ủy đó!" Nhân viên nữ của cửa hàng ô tô tiến lên nói.
"ÁI" Nghe được tin này, cả mẹ và bố anh đều ngây người, một lúc sau mẹ anh mới nói: "Thảo nào tôi trông thấy bí thư Phương này quen quen."
Mẹ nói vậy là vì lân đó xem bản tin liên hợp tỉnh, vừa hay chiếu đến chuyện tập đoàn Viễn Đại đến thị trấn mình đầu tư xây dựng, trong bản tin đó, với tư cách là người đứng đầu huyện, Phương Kiến Dương đương nhiên phải xuất hiện.
"Tiểu Viễn, con quen biết thư ký Phương thế nào?" Mẹ vội vàng hỏi.
Bố mẹ Lưu Tiểu Viễn rất quan tâm đến vấn đề này, tại sao họ lại không hê hay biết chút tin tức gì chứ.
"Bố, mẹ, chuyện này lát nữa hãy nói, bây giờ chúng ta vẫn nên mua xe đã." Lưu Tiểu Viễn nhất thời chưa nghĩ ra phải giải thích với bố mẹ mình thế nào.
Vì vậy, cả nhà lại bắt đầu đau đầu vì không biết nên mua chiếc xe nào.
Cuối cùng, Lưu Tiểu Viễn bế Vương Tuyết Kỳ lên nói: "Tuyết Kỳ, em nói mua xe nào thì anh cả mua xe đó..
Vương Tuyết Kỳ nghe vậy thì nhìn đám xe trong cửa hàng ô tô một lúc lâu, cuối cùng chỉ vào một chiếc xe bán tải xuất xứ nội địa, nói: "Anh cả, mua chiếc xe đó đi, Tuyết Kỳ thích chiếc đó, giống xe đồ chơi của Tuyết Kỳ" Ôi trời! Lưu Tiểu Viễn chỉ thấy chân mình mềm nhữũn, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Mua xe bán tải ư? Biết thế này thì Lưu Tiểu Viễn đã không để cho Vương Tuyết Kỳ giúp mình chọn xe rồi.
Bố của Lưu Tiểu Viễn nhìn chiếc xe bán tải xong thì lập tức nói: "Chiếc xe này tốt, con xem, vừa có thể chở năm người, phía sau còn có thể chở hàng."
Mẹ Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, cũng lập tức tiến lên xem xét chiếc xe bán tải một lượt, gật đầu đồng ý, nói: "Mua chiếc này đi, chiếc này tốt!"
Có câu nói thế nào nhỉ, tự mình đào hố, có khóc cũng phải nhảy. Đã nói là nghe theo Vương Tuyết Kỳ thì phải nói được làm được. Hơn nữa, bố mẹ anh cũng rất hài lòng với chiếc xe bán tải này, Lưu Tiểu Viễn đành gọi nhân viên bán xe đến, thương lượng một chút về giá cả và những vấn đề khác, cuối cùng Lưu Tiểu Viễn trực tiếp quẹt thẻ, trả một lần hết tiền.
Trên đường lái xe vê nhà, Vương Tuyết Kỳ rất vui vẻ.
"Tuyết Kỳ vui quá, cuối cùng cũng được ngồi trên chiếc xe giống xe đồ chơi rồi." Vương Tuyết Kỳ hào hứng nói.
Bọn họ lái chiếc xe bán tải mới vê nhà, mọi người xung quanh đều vây lại xem.
Vì trước đây nhà Lưu Tiểu Viễn còn đến mấy chục triệu tiền nợ bên ngoài, đã bao lâu đâu mà không những trả hết nợ, còn mua được một chiếc xe nữa, điều này khiến mọi người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với gia đình Lưu Tiểu Viễn.
"Thế nào? Chiếc xe này thế nào? Mấy người xem, vừa chở người vừa chở hàng được!" Bố anh đắc ý khoe khoang trước mặt mọi người.
Trước đây nhìn con trai nhà người ta đi xe hơi vê nhà, Lưu Hải Dân cũng rất ngưỡng mộ, nghĩ coi tới bao giờ con trai mình mới mua được xe để mình được nở mày nở mặt trước mặt người khác.
Lưu Hải Dân là người khá mâu thuẫn, nói ông áy tiết kiệm thì có lúc lại đánh bài với người khác, một lần chơi có thể thắng thua đến vài trăm. Nói ông ấy không tiết kiệm thì lúc ăn cơm, dù chỉ là một hạt cơm rơi xuống bàn ông ấy cũng phải nhặt lên ăn, hơn nữa bình thường cũng không nỡ mua cái gì khác. Ngoài ra, Lưu Hải Dân còn là người thích khoác lác, nhất là sau khi uống rượu, lời khoác lác càng nói càng to.
Nhưng đồng thời, Lưu Hải Dân lại cũng là người thích giúp đỡ người khác, giao thiệp rất rộng rãi.
"Hải Dân, con trai anh có tiên đồ rồi, anh xem, mới vê nhà được bao lâu, không những giúp nhà trả hết tiên vay xây nhà mà giờ còn mua được xe nữa."
"Con trai tôi chẳng ra gì, nếu tiền đồ được một nửa như của Tiểu Viễn thì tôi cũng không phải vất vả thế này.
"Hải Dân, giờ Tiểu Viễn có tiền đồ vậy rồi, anh cũng không cần làm việc nữa, ngày ngày chỉ ngôi chơi đánh bài là được!" Trước lời nịnh nọt của mọi người, bố của Lưu Tiểu Viễn có chút lâng lâng, để lộ hàm răng hơi sỉn màu vì hút thuốc nhiêu năm, nói: "Đúng thế, sau này tôi sẽ đánh bài cả ngày!"
Mẹ anh thấy bố anh lại khoác lác thì chỉ liếc nhìn ông ấy một cái, cũng không nói gì, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Bà ấy biết, trước mặt người ngoài, phải giữ thể diện cho chồng mình.
"Sau này mọi người cần dùng xe thì cứ đến tìm tôi!" Bố anh hào sảng nói.
"Hải Dân, anh biết lái xe không?”
"Lái xe có gì khó, vừa rồi tôi thấy Tiểu Viễn lái xe một lúc rồi, một tay nắm vô lăng, một tay nắm cái cần nhỏ kia, sau đó đẩy thế này, đơn giản lắm!" Lưu Hải Dân cười nói. Mọi người nói cười một lúc rồi giải tán.
"Tiểu Viễn, có thời gian thì dạy bố lái xe." Bố Lưu Tiểu Viễn nói với anh.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Bố, lái xe thì không được uống rượu, nếu bố bỏ được rượu thì con đồng ý cho bố đi học lái xe lấy bằng."
Lưu Hải Dân tuy chưa đến mức nghiện rượu, nhưng một ngày ba bữa không thể thiếu rượu, trừ khi bị ốm, bác sĩ dặn đi dặn lại không được uống rượu, thì Lưu Hải Dân mới không uống rượu trong mấy ngày đói
Mặc dù mỗi lần Lưu Hải Dân uống rượu đều biết điểm dừng, không say xỉn, nhưng lái xe không phải chuyện nhỏ, xảy ra tai nạn là chuyện chỉ trong một hai giây. Vì vậy, đối với người thích uống rượu như bố mình, Lưu Tiểu Viễn không đồng ý cho ông ấy lái xe, trừ khi bố anh bỏ được rượu.
Lưu Hải Dân nghe con trai bảo mình bỏ rượu, lập tức lắc đầu nói: "Muốn bố bỏ rượu, trừ khi bố chết!"
Nghe bố mình lại nói câu đó, Lưu Tiểu Viễn không biết nói gì.
Mẹ anh là người khá mê tín, nghe bố nói gì mà chết chóc, liên trợn mắt nhìn ông ấy nói: "Hôm nay là ngày đẹp để mua xe, nói linh tinh gì thết"
Bố anh biết mình không cãi lại được mẹ, cười hì hì nói: "Được rồi, bố sai rồi!"
Uống một ngụm nước xong, bố anh vừa ngân nga vừa đi ra ngoài, mẹ hỏi ông ấy đi đâu, ông nói là mình đi dạo. Lưu Tiểu Viễn biết, bố anh đi dạo là giả, đi khoe với mọi người chuyện con trai mua xe mới là thật.
Tính bố anh như trẻ con, có đồ chơi mới là muốn khoe với bạn bè ngay.
Nhìn theo bóng lưng của ông, Lưu Tiểu Viễn mỉm cười, miễn bố anh vui là được!
Cái tật thích khoác lác, thích khoe khoang này của bố anh, mẹ anh đã chấp nhận từ lâu, bà ấy đã biết tính chồng mình như vậy, có sửa cũng không sửa được.
"Nhìn bố con kìa, chắc lại đi khoe khoang rồi!" Mẹ anh nhìn theo bóng lưng bố anh, tuy lời nói trách móc nhưng trên mặt bà ấy lại nở nụ cười hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận