Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 856: Nhận thua

Chương 856: Nhận thuaChương 856: Nhận thua
Chương 856: Nhận thua
Trương Nghiêm gầm lên: "Thứ mù quáng này, tiền bối mà ngươi cũng dám tùy tiện xúc phạm sao? Mau quỳ xuống xin lỗi tiền bi đi."
Diệp Khải Minh lại một lần nữa choáng váng, sư phụ mình vậy mà lại nhận thua, mặt trời mọc đằng tây rồi, sư phụ mình nhưng là tu sĩ Luyện Khí hậu kỷ mà, sao lại nhận thua nhanh như vậy.
Thấy Diệp Khải Minh còn ngây ra đó, Trương Nham gầm lên: "Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống cho ta, mau lên!"
Diệp Khải Minh thấy sư phụ mình như vậy, không dám nói gì, đành ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn quỳ xuống. Lưu Tiểu Viễn đứng tại chỗ, nhìn Trương Nham, tên này cũng coi nhữ thức thời, không vừa lên đã chỉ vào mũi mình, để mình tự xử hoặc để hắn ra tay.
Sau khi Diệp Khải Minh quỳ xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi, Lưu Tiểu Viễn vậy mà lại là nhân vật khiến cho sư phụ mình cũng phải sợ hãi, vậy thì bóp chết mình còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Nghĩ đến những lời chế giễu mà mình đã nói trên xe khi đến đây, Diệp Khải Minh vô cùng sợ hãi.
"Đây là làm sao vậy? Chẳng phải ông nói muốn xử lý tôi sao? Sao lại quỳ xuống trước mặt tôi?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Diệp Khải Minh cười hỏi.
Diệp Khải Minh lập tức dập đầu câu xin: "Tiền bối, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tiền bối, tôi mù quáng xúc phạm tiền bối, xin tiền bối rộng lượng, tha cho tôi một mạng chó..."
Diệp Khải Minh vừa dập đầu cầu xin, vừa van xin, có thể nói là nước mắt nước mũi tèm lem.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Diệp Khải Minh như vậy, nói: "Tôi không phải là tiền bối gì hết, ông gọi tôi như vậy, cứ như tôi là một ông già bảy tám mươi vậy.”
Diệp Khải Minh nghe lời Lưu Tiểu Viễn nói, không hiểu ý của câu nói này là gì nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những điều này, trước hét phải cầu xin tha thứ, chỉ cần Lưu Tiểu Viễn đồng ý tha cho mình, trái tim mình mới có thể buông xuống được.
Diệp Khải Minh trong lòng rất rõ ràng, sư phụ của mình vì bản thân, hy sinh đồ đệ này là mình, mắt cũng không chớp, cho nên Diệp Khải Minh căn bản không trông mong sư phụ mình sẽ giúp mình, chỉ mong Lưu Tiểu Viễn sẽ tha cho mình một mạng.
Lưu Tiểu Viễn chỉ vào Diệp Khải Minh đang quỳ trên mặt đất, nhìn Trương Nham hỏi: "Đây là đồ đệ của ông đúng không?"
Trong lòng Trương Nham lúc này cũng không dễ chịu, bởi vì đồ đệ của mình quỳ xuống trước mặt người khác cầu xin tha thứ, điều này cũng giống như đang tát vào mặt ông ta vậy.
Nhưng để bảo toàn thực lực, không để tính mạng của mình gặp nguy hiểm, Trương Nham cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Đạo huynh, hắn là đồ đệ của tôi nhưng hắn đã phạm sai làm thì phải chịu hình phạt." Irương Nham cười nói.
Lưu Tiểu Viễn tiếp tục hỏi: "Ông ta là đồ đệ của ông, ông cũng không quản một chút sao? Ông nhìn đồ đệ của mình quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu câu xin, trong lòng ông dễ chịu sao?"
Cái gọi là đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch áo.
Đây đúng là chỗ đau của Trương Nham, Lưu Tiểu Viễn còn nói toạc ra, Trương Nham chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát như bị thiêu đốt.
"Đạo huynh, đồ đệ của tôi làm sai, chịu hình phạt thích đáng là điều nên làm." Trương Nham một lần nữa nhẫn nhịn nói.
Lưu Tiểu Viễn cười một tiếng, nói: "Nhưng đồ đệ của ông gọi ông đến đây để giết tôi, chẳng lẽ ông không định ra tay sao?”
Trương Nham cười một tiếng, trong lòng lại hận Lưu Tiểu Viễn đến tận xương tủy nhưng lại không có cách nào.
"Đạo huynh, trong này chắc chắn có hiểu lầm, chúng ta là người Tu Chân, theo đuổi đều là đại đạo trường sinh, còn những chuyện khác, đều là chuyện nhỏ." Trương Nham nói.
Lời nói của Trương Nham nghe không có vấn đề gì, cũng rất bình thường nhưng suy nghĩ kỹ lại, ông ta đang cảnh cáo Lưu Tiểu Viễn, chúng ta đều là người Tu Chân, trường sinh mới là điều chúng ta theo đuổi, nếu vì chuyện nhỏ mà ra tay, từ đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì thật là không đáng. Lời nói của Trương Nham nói rất ân ý nhưng Lưu Tiểu Viễn vẫn nghe ra ý tứ bên trong lời nói này.
Lưu Tiểu Viễn cười một tiếng nói: "Chúng ta là người Tu Chân vốn là hành động trái với trời, nếu trong mọi việc đều sợ sói trước sợ hỗ sau, vậy thì cứ trốn trong hang động làm rùa thì tốt hơn."
Lời nói của Lưu Tiểu Viễn là đang mắng Trương Nham là một con rùa lớn, Trương Nham tức đến mức mặt mày xanh mét.
"Tiểu tử, làm người không được quá càn rỡ, như vậy không tốt cho cậu." Giọng nói của Trương Nham trở nên lạnh lùng.
Ít ra thì ông ta cũng là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, tu vi ngang bằng với Lưu Tiểu Viễn, bây giờ bị Lưu Tiểu Viễn làm nhục như vậy, đương nhiên cũng nồi giận.
"Tôi là người càn rỡ như vậy đấy." Lưu Tiểu Viễn dang hai tay ra nói, dáng vẻ như đang nói với Trương Nham, tôi chính là như vậy, có bản lĩnh thì cắn tôi đi!
Lưu Tiểu Viễn chính là muốn ép Trương Nham ra tay, giết chết tên này, biết đâu lại có thể nhận được thêm máy nghìn điểm kinh nghiệm.
Tên Trương Nham này vốn không phải là người tốt lành gì, cho nên giết chết ông ta cũng coi như là thay trời hành đạo.
Ít ra thì Trương Nham cũng có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, nói cho cùng cũng là cùng cấp bậc tu sĩ với Lưu Tiểu Viễn.
Thấy Lưu Tiểu Viễn ngông cuồng như vậy, Trương Nham không nổi trận lôi đình mới là lạ. Một tên nhóc vừa mới bước vào Luyện Khí hậu kỳ lại ngông cuồng đến vậy, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Trương Nham nghĩ trong lòng, thấy Lưu Tiểu Viễn trẻ tuổi như vậy nên theo Trương Nham Lưu Tiểu Viễn chính là một tu sĩ vừa mới bước vào Luyện Khí hậu kỳ, so với ông ta là một tu sĩ đã bước vào Luyện Khí hậu kỳ mười máy năm, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Trước kia, Trương Nham nhẫn nhịn chịu đựng là vì không muốn động thủ khi chưa đến nước cùng, bởi vì cho dù Lưu Tiểu Viễn vừa mới bước vào Luyện Khí hậu kỳ nhưng nếu liều mạng thì Trương Nham cũng không dễ đối phó.
Cái gọi là giết địch một nghìn tự tồn tám trăm, làm ăn kiểu này không có lời.
Nhưng bây giờ thấy Lưu Tiểu Viễn quá mức bắt nạt người khác, Trương Nham là chú có thể nhịn nhưng dì thì không thể nhịn, cho dù có phải tự tổn tám trăm, cũng phải giết chết Lưu Tiểu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận