Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 503: Cảm ơn 2

Chương 503: Cảm ơn 2Chương 503: Cảm ơn 2
Chương 503: Cảm ơn 2
Ngay lúc Đường Trung Tín tiến thoái lưỡng nan, Đường Phi Long lập tức quỳ xuống: "Bó, con xin bó, bố đừng đánh mẹ nữa, sức khỏe mẹ vốn không tốt, con xin bố đừng đánh nữal"
Đường Phi Long nói xong, lại quỳ xuống cầu xin Lưu Tiểu Viễn: "Lưu tiền bối, cầu xin anh, cầu xin anh đừng làm khó mẹ tôi nữa..."
"Dì Đường, cháu thay mẹ cháu xin lỗi dì, mong dì nễ tình mẹ cháu đang mang bệnh, đừng chấp nhặt với bà ấy." Đường Phi Long lại cầu xin mẹ Đường Huyền.
"Phi Long, con đứng lên cho mẹ, đừng cầu xin họ, con đứng lên cho mẹ!" Lúc này Triệu Lan Hương vẫn còn chút cốt khí, thà để Đường Trung Tín đánh chết mình, cũng không để con trai mình quỳ xuống cầu xin người khác.
Mẹ Đường Huyền dù sao cũng là người quá mềm lòng, nói với Lưu Tiểu Viễn: "Tiểu Viễn, thôi bỏ đi."
Đường Huyền cũng đứng lên, nói: "Tiểu Viễn, thôi bỏ đi, đừng làm khó bà ta nữa."
Bởi vì mẹ con Đường Huyền đều đã nói như vậy, nên Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Triệu Lan Hương một cái: "Hôm nay coi như bà may mắn, từ nay về sau, tốt nhất là bà giữ mồm giữ miệng cho cần thận."
Thấy Lưu Tiểu Viễn đã buông tha, Đường Trung Tín thở phào nhẹ nhõm, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan vừa rồi khiến Đường Trung Tín thực sự không biết phải làm sao. "Còn không mau cảm ơn Lưu huynh, nhanh lên! Đường Trung Tín nói với Triệu Lan Hương.
"Mẹ, mẹ nói một câu đi mà, mẹ, con xin mẹ." Đường Phi Long khuyên nhủ, sợ mẹ mình không chịu nói lại bị đánh.
Đường Di Đình cũng mở: lời khuyên nhủ, Triệu Lan Hương vừa rồi cứng rắn như vậy, là vì Đường Trung Tín nói sẽ đánh chết mình, bây giờ có một tia hy vọng sống, bản tính tham sống sợ chết của Triệu Lan Hương lại bộc lộ.
"Nhanh cảm ơn Lưu huynh đi!" Đường Trung Tín thấy vợ mình vẫn chưa mở miệng, tức giận quát lớn thêm lần nữa.
Triệu Lan Hương nhìn chồng và con mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lưu Tiểu Viễn, mặc dù trong ánh mắt của bà ta mang theo cả ngàn cả vạn sự không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
"Cảm ơn Lưu tiên sinh!"
Sau khi sóng gió lắng xuống, Đường Trung Tín dẫn Triệu Lan Hương đi, Đường Phi Long và Đường Di Đình cũng đi theo.
"Dì, Đường Huyền, cháu thấy hai người nên nhanh chóng rời khỏi nhà họ Đường thì hơn." Lưu Tiểu Viễn nói.
Sau chuyện xảy ra hôm nay, cuộc sống của hai mẹ con Đường Huyền ở nhà họ Đường chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn, dù sao Triệu Lan Hương cũng là vợ cả của Đường Trung Tín, trong tối ngoài sáng có quá nhiều cách để làm khó hai mẹ con Đường Huyền. "Ừm, chúng tôi sẽ nhanh chóng rời đi, chắc là vài hôm nữa thôi." Đường Huyền nói.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp trở về khách sạn.
Còn ở một căn phòng khác trong nhà họ Đường, Đường Trung Tín đã tức giận đập vỡ hai chiếc ghé, chuyện hôm nay khiến Đường Trung Tín tức đến nỗi phổi sắp nỗ tung.
Gia chủ nhà họ Đường lại bị người ta đe dọa như vậy, Đường Trung Tín cảm thấy mình mất hết mặt mũi.
"Bó, chẳng lẽ chuyện này cứ thế mà bỏ qua sao?” Đường Phi Long tức giận hỏi, chuyện hôm nay Đường Phi Long cũng cảm thấy nhục nhã vô cùng! Đường Trung Tín tức giận đá đỗ một chiếc ghế trước mặt, gầm lên: "Không bỏ qua thì còn có cách nào khác sao? Chẳng lẽ đi liều mạng với anh ta sao?"
Đường Phi Long nghe vậy, lập tức cúi đầu xuống, đúng vậy, Lưu Tiểu Viễn ngay cả Diệp Thăng ở cảnh giới Tiên Thiên nhất trọng cảnh cũng có thể đánh bại, nhà họ Đường lấy gì để chống lại anh cơ chứ?
Đúng lúc này, điện thoại của Đường [Trung Tín reo lên.
"Bó, điện thoại của bố." Đường Phi Long thấy Đường Trung Tín dường như không muốn nghe điện thoại này, vội vàng nhắc nhở.
Đường Trung Tín thở dài, muốn trút hết cơn giận trong lòng ra ngoài. Đường Trung Tín lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên đó thì lập tức bắt máy.
"Alo, Diệp huynh, có chuyện gì không?" Đường Trung Tín cố gắng không để Diệp Thành Tân ở đầu dây bên kia nghe ra cơn giận của mình.
Diệp Thành Tân lên tiếng: "Đường huynh, có thời gian hay không, tôi có chút chuyện muốn nói với Đường huynh.”
Đường Trung Tín không biết Diệp Thành Tân tìm mình có chuyện gì, ông ta suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Ba giờ chiều, trong một tiệm trà, Diệp Thành Tân, Đường Trung Tín, Vương Tùng Nhân, Lý Thụ Dương, bốn gia chủ của Tứ đại gia tộc Thủ đô đều ngồi ở đây. "Diệp huynh, không biết hôm nay anh gọi chúng tôi đến đây có chuyện gì?" Lý Thụ Dương hỏi trước, họ đều rất muốn biết Diệp Thành Tân gọi bọn họ tới có chuyện gì.
Hôm nay Diệp Thành Tân trông rất vui vẻ, trên mặt luôn nở nụ cười.
Ánh mắt của ba người Lý Thụ Dương đều đồ dồn vào Diệp Thành Tân, thấy Diệp Thành Tân luôn nở nụ cười trên mặt, như thể nhà họ Diệp có chuyện vui lớn vậy.
Kể từ khi nhà họ Diệp xảy ra chuyện của Diệp Thăng, Diệp Thành Tân chưa từng vui vẻ, hôm nay Diệp Thành Tân cả ngày đều nở nụ cười, điều này khiến ba người Lý Thụ Dương đều cảm tháy rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ Diệp Thành Tân lại khiến vợ mình mang thai? Hoặc là Diệp Thành Tân tìm được một cô bồ nhí trẻ tuổi bên ngoài? Hoặc là tu vi của Diệp Thăng đã khôi phục?
"Diệp huynh, hôm nay anh cứ cười mãi, phải chăng nhà họ Diệp có chuyện vui?" Vương Tùng Nhân không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, Diệp huynh, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng làm chúng tôi sốt ruột nữa." Đường Trung Tín cũng nói theo.
Diệp Thành Tân uống một ngụm trà, cuối cùng mới nói: "Chú út bỏ nhà đi của tôi cuối cùng cũng có tin tức rồi."
Ba người Lý Thụ Dương nghe vậy, cảm thấy đây đúng là chuyện vui, nhưng cũng không cần phải khiến Diệp Thành Tân vui mừng như vậy chứ? Tìm thấy chú út thôi mà, chứ có phải tìm được bố mẹ thất lạc nhiều năm đâu. Chuyện chú út của Diệp Thành Tân bỏ nhà đi, Lý Thụ Dương bọn họ cũng nghe trưởng bối của mình kể lại, lúc đó bọn họ còn nhỏ, căn bản không có ký ức về chuyện này.
Dù sao thì trưởng bối của bọn họ cũng nói với bọn họ như vậy, nói là chú út của Diệp Thành Tân chê võ công trong nhà quá kém, nói là muốn ra ngoài bái danh sư. Lúc đó khiến ông nội của Diệp Thành Tân tức giận không nhẹ, nhưng chú út của Diệp Thành Tân nhất quyết muốn ra ngoài bái danh sư, cuối cùng lén lút bỏ đi, đi rồi là không có tin tức gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận