Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 144: Nhà họ Đường ở thủ đô

Chương 144: Nhà họ Đường ở thủ đôChương 144: Nhà họ Đường ở thủ đô
Chương 144: Nhà họ Đường ở thủ đô
"Đinh đong, chúc mừng người chơi Lưu Tiểu Viễn đã cứu chữa bệnh nhân thành công và thành công vả mặt, nhận được 600 điểm kinh nghiệm!"
Cùng lúc tiếng hệ thống vang lên, Lưu Tiểu Viễn cũng đi đến trước mặt bác sĩ trẻ đã chế giễu mình trước đó, võ nhẹ vào vai anh ta.
Bác sĩ trẻ kia đang còn sốc trước y thuật cao siêu của Lưu Tiểu Viễn thì bị Lưu Tiểu Viễn vỗ mạnh vào vai, anh ta giật mình run rẩy.
Quay đầu lại thì thấy Lưu Tiểu Viễn đứng bên cạnh mình, bác sĩ trẻ này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, vì trước đó anh ta đã chế giễu Lưu Tiểu Viễn không có khả năng cứu sống vệ sĩ này.
Nhưng giờ đây, thực tế đã cho anh ta một cái tát đau điếng!
"Nhớ lấy, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, đừng có sống thiển cận như vậy nữa!" Lưu Tiểu Viễn nói.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lưu Tiểu Viễn theo Lâm Tân đến một góc hành lang bệnh viện.
"Tổng giám đốc Lâm, đứng bên cạnh cửa sổ không an toàn!" Lâm Tân vừa đứng bên cửa sổ, Phương Kiến Dương đã lập tức bước tới nói.
Sau khi Lâm Tân bị ám sát một lân, Phương Kiến Dương đã trở nên vô cùng cảnh giác, có thể nói là một lân bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Lâm Tân nghe theo lời khuyên của Phương Kiến Dương, đi vào phòng làm việc của lãnh đạo bệnh viện và ngồi xuống, cảnh sát thì canh giữ ở cửa.
"Bí thư Phương, tôi muốn nói chuyện riêng với ân nhân một chút! Lâm Tân nói với Phương Kiến Dương.
Phương Kiến Dương nghe vậy thì lập tức nói: "Tổng giám đốc Lâm, vậy hai người cứ nói chuyện, tôi ở bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi tôi!"
Đợi Phương Kiến Dương ra ngoài, Lâm Tân một lần nữa lịch sự nói: "Ân nhân, cảm ơn cậu rất nhiều!"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tổng giám đốc Lâm, chú khách sáo quá rồi, sau này chú cứ gọi cháu là Tiểu Viễn, cứ gọi cháu là ân nhân mãi cháu thấy không quenl" Lâm Tân cũng không khách sáo nữa, lập tức nói: Được, sau này chú sẽ gọi cháu là Tiểu Viễn, nhưng cháu cũng đừng cứ gọi chú là tổng giám đốc Lâm, nếu cháu không chê thì cứ gọi chú là chú Lâm được rồi!"
Lâm Tân đã nói đến mức này, Lưu Tiểu Viễn còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là gật đầu đồng ý, gọi một tiếng chú Lâm.
"Chú Lâm, chú có thể kể cho cháu nghe về chuyện lân này không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Lâm Tân hỏi. Bởi vì Lưu Tiểu Viễn nghi ngờ, lần ám sát này có thể là do kẻ thù của Lâm Tân gây ra, mà khả năng lớn nhất là kẻ thù trên thương trường.
Vì vậy, Lâm Tân đã kể lại sự việc hôm nay.
Hôm nay sau khi ăn sáng xong, Lâm Tân và vệ sĩ cùng lái xe đến công trường đã chọn.
Ở công trường có máy xúc và nhân viên đang làm việc, Lâm Tân và vệ sĩ chậm rãi đi dọc theo công trường, vì sau này nơi đây sẽ xây dựng từng dãy nhà xưởng, cũng là nơi sẽ đưa tập đoàn Viễn Đại lên một tâm cao mới.
Đang lúc Lâm Tân suy nghĩ về viễn cảnh tương lai của tập đoàn Viễn Đại thì đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồ đen bịt mặt xông ra, hai người đàn ông mặc đồ đen này ra tay rất nhanh, câm dao trong tay đâm thẳng về phía Lâm Tân.
Vệ sĩ của Lâm Tân cũng không phải dạng vừa, lập tức đánh nhau với hai người đàn ông mặc đồ đen, còn Lâm Tân thì vừa chạy vừa la hét kêu cứu.
Những công nhân đang làm việc trên công trường nghe thấy tiếng kêu cứu của Lâm Tân thì lập tức câm đồ nghề chạy đến hỗ trợ.
Vệ sĩ của Lâm Tân một mình đối mặt với sự tấn công của hai người mặc đồ đen, nhanh chóng bị đánh bại, ngay khi một người mặc đồ đen câm dao đâm vào ngực Lâm Tân, thì trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, vệ sĩ của Lâm Tân đã dùng thân mình đỡ nhát dao đó cho ông ta.
Người mặc đồ đen định tấn công thêm lần nữa, nhưng lúc này, hàng chục công nhân cầm xẻng, ống thép, búa tạ... xông lên.
Hai người mặc đồ đen tuy võ nghệ cao cường, nhưng hai quyền khó địch lại bốn tay, huống hồ còn là đánh loạn cũng có thể làm chết người.
Đối mặt với những công nhân hung hãn này, hai người mặc đồ đen nhìn nhau, rồi bỏ chạy khỏi hiện trường!
Nghe xong lời kể của Lâm Tân, Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Chú Lâm, vậy chú nghĩ hai tên sát thủ này do ai phái đến?"
Lâm Tân lắc đầu nói: "Chuyện này không có bằng chứng, chú cũng không tiện nói bừa, nhưng có một điều chú dám chắc, nhất định là đối thủ trên thương trường phái đến."
Là người trong cuộc, Lâm Tân đã nói như vậy, thì những tên sát thủ này hẳn là do đối thủ cạnh tranh trên thương trường phái đến rồi.
Đối phương đã phái sát thủ đến lấy mạng Lâm Tân, chắc chắn sẽ không vì một lần thất bại mà từ bỏ, chỉ cân Lâm Tân còn sống, thì đối phương nhất định sẽ tiếp tục phái người đến ám sát ông ta.
Không sợ trộm cắp, chỉ sợ trộm nhớ, bây giờ tình hình chính là như Vậy, vô cùng tệ hại.
Kẻ địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, tình hình này rất bất lợi đối với Lâm Tân.
Mặc dù Phương Kiến Dương đã phái cảnh sát bảo vệ Lâm Tân suốt hai mươi tư giờ, nhưng hổ còn có lúc ngủ gật, huống chỉ là con người.
"Chú Lâm, vậy chú định làm thế nào?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lâm Tân suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu đối phương thuê sát thủ giết chú, thì chú sẽ thuê người bảo vệ mình, chú muốn xem, là sát thủ của bọn họ lợi hại, hay người bảo vệ chú lợi hại hơn!"
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy thì cũng biết Lâm Tân đã có đối sách, anh bèn hỏi: "Không biết chú Lâm định thuê những ai để bảo vệ?"
Vừa nói ra câu này, Lưu Tiểu Viễn đã biết mình hơi nhiều chuyện, vì chuyện như vậy, mình không nên hỏi nhiều.
Nhưng, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể thu lại, nên đa lỡ hỏi rồi thì thôi.
Lâm Tân nói: "Tiểu Viễn, nói cho cháu cũng không sao, sau khi xảy ra chuyện hôm nay, chú đã gọi điện cho nhà họ Đường ở thủ đô, nhờ họ phái người đến bảo vệ chú rồi."
Nhà họ Đường ở thủ đô? Lưu Tiểu Viễn mới nghe lần đầu, đúng rồi, lần trước Lý Nghệ Hạo cũng nói anh ta đến từ Thủ đô, nhưng mà, Lý Nghệ Hạo đến từ nhà họ Lý ở thủ đô sao? Thấy Lưu Tiểu Viễn lộ vẻ nghi hoặc, Lâm Tân nói: "Tiểu Viễn, nhà họ Đường ở thủ đô là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, gia tộc như vậy, truyền thừa đến bây giờ đã có lịch sử mấy trăm năm, thậm chí còn lâu hơn nữa, tiêm lực của những gia tộc này không thể coi thường, dù là quan trường hay thương trường, đều có gốc rễ rất sâu. Quan trọng nhất là, trong những gia tộc này có rất nhiều cao thủ võ lâm”
"Tiểu Viễn, cháu không nghe nhầm đâu, chính là cao thủ võ lâm đấy. Lúc đầu, chú cũng như bao người khác, nghĩ rằng những cao thủ võ lâm trên tivi toàn là giả, nhưng từ khi chú gặp được người nhà họ Đường ở thủ đô, thì thế giới quan của chú đã hoàn toàn thay đổi."
"Những gia tộc này có rất nhiêu cao thủ, có người có thể dùng một chưởng để chặt đứt cả một cây đại thụ, có người chỉ cân nhún chân nhẹ một cái là có thể nhảy lên bức tường cao bốn năm mét..."
"chú cũng là tình cờ quen biết được người nhà họ Đường. Nói thật với cháu, Tiểu Viễn, đừng nhìn chú Lâm bây giờ là chủ tịch tập đoàn Viễn Đại, giá trị tài sản không hề nhỏ, nhưng nếu không phải chú đã mặt dày mày dạn đi năn nỉ nhà họ Đường, thì họ căn bản chẳng thèm để ý đến chúi"
"Tiểu Viễn, hôm nay xảy ra chuyện này, chú đã phải nói hết lời hay ý đẹp, bỏ ra hai mươi triệu, mới nhờ được nhà họ Đường cử hai người đến bảo vệ an toàn cho mình!" Lâm Tân nói.
Hai mươi triệu? Chết tiệt! Nếu cho tôi thì tốt biết mấy! Mặc dù một triệu mà Lâm Tân đưa cho Lưu Tiểu Viễn đến giờ vẫn chưa dùng đến, nhưng làm gì có ai lại đi chê tiên nhiêu chứ.
Ngoài ra, nhà họ Đường ở Thủ đô này sẽ không cố tình làm bộ làm tịch, mục đích là thả con săn sắt bắt con cá trê, cố tình nâng giá lên cao đấy chứ?
Nghe Lâm Tân nói vậy, Lưu Tiểu Viễn thực sự có chút nóng lòng muốn gặp những người nhà họ Đường ở thủ đô này, xem xem họ có gì lợi hại.
"Chú Lâm, vậy khi nào thì những người nhà họ Đường ở thủ đô sẽ đến?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lâm Tân nói: "Có lẽ tối nay sẽ đến, lúc đó chú sẽ tiếp đón họ, Tiểu Viễn, đến lúc đó cháu cũng đến tham gia nhét"
Bạn cần đăng nhập để bình luận