Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 650: Nằm không cũng trúng đạn

Chương 650: Nằm không cũng trúng đạnChương 650: Nằm không cũng trúng đạn
Chương 650: Nằm không
cũng trúng đạn
Đúng vậy, phụ nữ nhiều quả thực khiến Lưu Tiểu Viễn đau đầu. Nhưng biết làm sao được, anh không thể phụ tình ai, ai bảo anh là người đàn ông bác ái cơ chứ.
Hai bố con đang nói chuyện thì Mạnh Đình mua đồ ăn sáng vào, Lưu Tiểu Viễn vội vàng đưa tiền cho Mạnh Đình. Nhưng Mạnh Đình lại như một người vợ hiền nói: "Tôi không có nhiều tiền, nhưng mà chút tiền mua đồ ăn sáng cho chú và anh thì vẫn có."
"Rằm!" Cửa phòng bệnh bị người ta đây mạnh ra, một người đàn ông trẻ tuổi tức giận đứng ở cửa.
Mạnh Đình thấy người đàn ông ở cửa, lập tức giật mình, vội vàng nói với Lưu Tiểu Viễn và Lưu Hải Dân: "Chú, Tiểu Viễn, hai người cứ từ từ ăn."
"Dương Hâm, anh đến đây làm gì? Mau ra ngoài!" Mạnh Đình kéo người đàn ông tên Dương Hâm định ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng người đàn ông tên Dương Hâm hát tay, không cho Mạnh Đình nắm tay mình, sau đó đi đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn, trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Là mày quyến rũ bạn gái tao đúng không?”
Thấy đôi mắt như muốn phun lửa của Dương Hâm, Lưu Tiểu Viễn nói: "Anh có phải nhằm không, tôi quyến rũ bạn gái anh lúc nào?"
Dương Hâm hừ lạnh một tiếng nói: "Mày còn chối à, không quyến rũ bạn gái tao thì sao sáng sớm bạn gái tao đã đi mua đồ ăn sáng cho bọn mày, còn nói cười vui vẻ?”
Lưu Tiểu Viễn áy náy nói: "Xin lỗi, chuyện mua đồ ăn sáng này thực sự là hiểu lầm. Tôi là người có bạn gái rồi, sao tôi có thể quyến rũ bạn gái anh được. Hơn nữa, anh hãy tin tưởng bạn gái của anh, đừng nghi ngờ lung tung.”
"Dương Hâm, anh đừng ở đây làm loạn nữa, đây là bệnh viện, anh mau ởi làm đi." Mạnh Đình kéo tay Dương Hâm, bảo anh ta mau ra ngoài.
Đây là bệnh viện, Mạnh Đình phải chú ý hình tượng của mình, nếu ở nhà, Dương Hâm mà dám nói chuyện với mình như vậy, cô ta chắc chắn đã tát cho anh ta một cái, bảo anh ta im miệng rồi.
Dương Hâm trừng mắt nhìn Mạnh Đình, nghĩ đến người phụ nữ mình thích trước mặt người đàn ông khác cười tươi như hoa, còn trước mặt mình lại cau có, anh ta tức giận nói: "Báy lâu nay, cô đã mua đồ ăn sáng cho tôi máy lần, cô nói đi!"
"Hơn nữa, tôi đã sớm biết cô chê tôi không kiếm được tiền, chỉ muốn bám đại gia, đúng không?” Dương Hâm lớn tiếng chất ván Mạnh Đình.
Mạnh Đình thấy Dương Hâm nói như vậy trước mặt Lưu Tiểu Viễn, tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, như vậy thì làm sao cô ta có thể mồi chào Lưu Tiểu Viễn được?
"Dương Hâm, anh câm miệng cho tôi, đây là bệnh viện, không phải nơi để anh làm loạn." Mạnh Đình chỉ vào Dương Hâm, tức giận nói.
Dương Hâm cười lạnh nói: "Không phải nơi làm loạn, là nơi để cô quyến rũ thiếu gia nhà giàu đúng không?”
"Chát!" Dương Hâm vừa dứt lời, Mạnh Đình đã tát thẳng vào mặt anh ta.
Dương Hâm bị Mạnh Đình tát một cái, liên tục nói ba chữ "Tốt lắm", sau đó nói: "Vì tên này mà cô đánh tôi, được thôi, tôi sẽ đánh chết tên tiềêu bạch kiểm dám quyến rũ bạn gái người khác này!"
Dương Hâm nói xong thì lập tức ra tay với Lưu Tiểu Viễn.
Lúc này, trong lòng Lưu Tiểu Viễn như có vô số con ngựa phi nước đại, mẹ kiếp, là Mạnh Đình đánh anh, anh đánh tôi làm gì, tôi có chọc anh không? Tôi đây là nằm cũng trúng đạn đúng không?
Một cú đấm của Dương Hâm đánh tới, bị Lưu Tiểu Viễn bắt láy, nói: "Đừng ở đây vô lý với tôi, chuyện của anh với bạn gái anh không liên quan đến tôi."
Lưu Tiểu Viễn tức tối không thôi, tôi còn chưa đụng đến tay bạn gái anh, anh đã nói tôi dan díu với bạn gái anh, anh đây là vu khống trắng trợn.
Hơn nữa còn ở nơi đông người như bệnh viện, ầm ï như vậy, rất dễ bị hiểu lầm.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn mới tức giận như vậy, nếu ở nơi khác, anh đã mặc kệ từ lâu.
"Này, tên tiểu bạch kiểm này còn dám đánh trả à, được lắm, ông đây giết chết mày!"
Mắt Dương Hâm đột nhiên mở to, tay kia thò vào người, sau đó hát về phía mặt Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn không ngờ Dương Hâm là người bình thường mà lại có thể làm những chuyện này nên nhất thời mắt cảnh giác.
Khi phản ứng lại thì đã hơi muộn, trong mũi đã hít phải một ít bột màu trắng.
Khi bột màu trắng kia ập vào mặt, Lưu Tiểu Viễn lập tức phát hiện toàn thân mình không còn sức lực, cơ thể như bị khoét rỗng.
Không ổn, trúng chiêu rồi, Lưu Tiểu Viễn lập tức biết bột màu trắng này không phải là thứ bình thường.
Dương Hâm có thể lấy ra thứ này thì hoặc là anh ta không phải người bình thường, hoặc là thứ này không phải của anh ta.
Bột màu trắng lập tức khuếch tán trong không khí, không chỉ Lưu Tiểu Viễn hít phải, mà cả bố anh đang nằm trên giường bệnh, Mạnh Đình và hai ba người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt cũng trúng chiêu.
Những người trúng chiêu này lập tức ngã xuống đất, vẻ mặt vô lực, dường như ngay cả sức nói cũng không có. Chỉ có Lưu Tiểu Viễn là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, vẫn mạnh hơn người thường một chút nên mới có thê đứng vững.
Dương Hâm thấy Lưu Tiểu Viễn không giống những người khác ngã ngồi trên đất, thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng chỉ là thoáng kinh ngạc, vì anh ta phát hiện ra rằng mặc dù Lưu Tiểu Viễn không ngã xuống nhưng cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
"Ha ha... Tiểu bạch kiểm, đừng chống cự nữa, trúng Tam bộ đảo của tao rồi thì ngoan ngoãn ngã xuống cho tao!" Dương Hâm vênh váo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận