Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 502: Cảm ơn 1

Chương 502: Cảm ơn 1Chương 502: Cảm ơn 1
Chương 502: Cảm ơn 1
"Vừa rồi bà vừa mới nói ai là thằng nhà quê?" Lưu Tiểu Viễn bước vào nhà, ánh mắt lạnh lẽo bắn ra, khiến Triệu Lan Hương đang vênh váo không khỏi lùi lại một bước.
Triệu Lan Hương cũng từng nghe qua chuyện của Lưu Tiểu Viễn, biết người đứng trước mặt này chính là người đã đánh bại Diệp Thăng.
"Tôi... Tôi nói người khác." Triệu Lan Hương là loại người ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, Lưu Tiểu Viễn còn chưa ra tay thì bà ta đã bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa đến nói không nên lời.
"Nhanh xin lỗi mẹ Đường Huyền đi, nhanh lên!" Lưu Tiểu Viễn lạnh lùng nói. "Cái gì? Anh bảo tôi xin lỗi bà ta?" Triệu Lan Hương tưởng mình nghe nhằm, chỉ vào mẹ Đường Huyền, vẻ mặt khó tin hỏi.
Muốn Triệu Lan Hương xin lỗi mẹ Đường Huyền, trừ khi mặt trời mọc đằng tây, trong lòng Triệu Lan Hương, vẫn luôn coi mẹ Đường Huyền là tiểu tam.
"Bà điếc à, nhanh lên, tôi không muốn nhắc lại lần nữa!" Lưu Tiểu Viễn lạnh lùng nói.
Triệu Lan Hương tức giận nói: "Muốn tôi xin lỗi con tiện nhân này, trừ khi mặt trời mọc đằng tây!"
"Chát!" Vừa dứt lời, Lưu Tiểu Viễn đã tát một cái vào mặt Triệu Lan Hương, trực tiếp khiến Triệu Lan Hương choáng váng.
Hai mẹ con Đường Huyền cũng ngây người, không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại trực tiếp ra tay.
"Anh dám đánh tôi?" Triệu Lan Hương ôm lấy nửa bên mặt bị đánh của mình, trừng mắt nhìn.
"Tôi đánh bà đấy, làm sao hả?" Lưu Tiểu Viễn nói xong, lại tát một cái vào nửa bên mặt còn lại của Triệu Lan Hương.
Hai cái tát xuống, mặt Triệu Lan Hương sưng vù, trên mặt hằn rõ dấu vân tay.
"Anh có biết đây là đâu không? Đây là nhà họ Đường, thế mà anh lại dám đánh tôi à? Anh có tin là tôi không cho anh bước ra khỏi nhà họ Đường không!" Triệu Lan Hương tức giận hét lên.
"Hừ, nhà họ Đường? Bà gọi Đường Trung Tín đến đây, xem ông ta có dám nói câu này không." Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng.
"Lưu huynh, Lưu huynh, có chuyện gì vậy?" Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, Đường Trung Tín lập tức chạy đến, Đường Di Đình và Đường Phi Long cũng theo sau.
Đường Trung Tín biết được vợ mình là Triệu Lan Hương chạy đến chỗ hai mẹ con Đường Huyền, liền biết sẽ có chuyện không hay. Ông ta đã chạy một mạch đến đây, nhưng vẫn chậm một bước.
"Trung Tín, anh xem, thằng nhà quê này đánh mặt em sưng hết cả lên rồi, anh nhất định phải làm chủ cho em..." Triệu Lan Hương lập tức khóc lóc kể lễ với Đường Trung Tín.
Đường Trung Tín thấy dấu vân tay trên mặt Triệu Lan Hương, trong mắt thoáng hiện lên một tia tức giận, nhưng rồi nhanh chóng biến mắt.
"Câm miệng!" Đường Trung Tín giơ tay tát một cái vào mặt Triệu Lan Hương.
Mặc dù Đường Trung Tín tức giận Lưu Tiểu Viễn đánh vợ mình, nhưng thực lực của Lưu Tiểu Viễn vẫn ở đó, ông ta có tức giận thì cũng chỉ có thê đè nén trong lòng.
Để Lưu Tiểu Viễn có thể nguôi giận, Đường Trung Tín còn phải đích thân ra tay đánh vợ mình.
Triệu Lan Hương không ngờ Đường Trung Tín không những không bênh vực mình mà còn đánh mình, điều này khiến Triệu Lan Hương lập tức nổi cơn tam bành.
"Đường Trung Tín, anh đúng là đồ khốn nạn, đồ hèn nhát, không có cách nào với người ngoài, chỉ dám trút giận lên vợ mình, Đường Trung Tín, anh đúng là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn..." Triệu Lan Hương chửi ầm lên.
Lời nói của Triệu Lan Hương câu nào cũng đâm trúng chỗ đau của Đường Trung Tín, Đường Trung Tín không có cách nào với Lưu Tiểu Viễn, đành trút cơn giận trong lòng lên người Triệu Lan Hương.
"Câm miệng cho tôi” Đường Trung Tín lại tát thêm một cái, gầm lên.
Triệu Lan Hương bị ánh mắt muốn giết người của Đường Trung Tín dọa sợ, lập tức im miệng.
"Phi Long, Di Đình, hai đứa còn ngây ra đó làm gì? Mau kéo mẹ các con xuống đi!" Đường Trung Tín gào lên với hai người. "Lưu huynh, vợ tôi không hiểu chuyện, đã xúc phạm đến anh, mong Lưu huynh nề tình vợ tôi đang mang bệnh, đại nhân đại lượng không chấp nhặt với bà ấy." Đường Trung Tín lập tức đổi sang một bộ mặt tươi cười nói với Lưu Tiểu Viễn.
"Đường huynh, hình như vợ ông vẫn còn chưa xin lỗi mẹ của Đường Huyền." Lưu Tiểu Viễn thản nhiên nói.
Nụ cười trên mặt Đường Trung Tín cứng đờ, ông ta biết rằng nếu hôm nay Triệu Lan Hương không xin lỗi, thì Lưu Tiểu Viễn sẽ không chịu buông tha.
"Nhanh xin lỗi đi." Đường Trung Tín đành nói với Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương tức giận nói: "Đường Trung Tín, anh có còn là đàn ông không? Hồi đó tôi đúng là mù mắt, lại đi thích một thằng hèn nhát như anh..."
"Câm miệng cho tôi, hôm nay nếu cô không xin lỗi, tôi đánh chết cô, cô có tin không?" Lời nói của Triệu Lan Hương câu nào cũng đâm trúng chỗ đau của Đường Trung Tín, khiến mặt Đường Trung Tín tái mét.
Đường Irung Tín trong lòng tức giận nhưng không thẻ trút lên người Lưu Tiểu Viễn, thế nên đều trút hết lên người Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương mắt trợn trừng nhìn Đường Trung Tín, tức giận nói: "Đường Trung Tín, đến đây, hôm nay anh cứ đánh chết tôi đi, xem anh có bản lĩnh đó không, đến đây!"
Đường Trung Tín cũng chỉ là lời nói tức giận nhất thời, bảo ông ta đánh chết Triệu Lan Hương, ông ta thật sự không có gan đó.
Đường Trung Tín vốn tưởng rằng mình quát như vậy, Triệu Lan Hương sẽ biết khó mà lui, sẽ nhượng bộ xin lỗi mẹ Đường Huyền. Ai ngờ Triệu Lan Hương lại không theo lẽ thường, khiến Đường Trung Tín tiến thoái lưỡng nan.
Không đánh Triệu Lan Hương, thì không qua được ải Lưu Tiểu Viễn, còn nếu thật sự đánh Triệu Lan Hương, Đường Trung Tín lại không nỡ ra tay, dù sao Iriệu Lan Hương cũng là vợ chồng đầu áp tay gối với ông ta nhiều năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận