Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 810: Lời mời của Mẫn Đông Thanh 2

Chương 810: Lời mời của Mẫn Đông Thanh 2Chương 810: Lời mời của Mẫn Đông Thanh 2
Chương 810: Lời mời của Mẫn Đông Thanh 2
Cả buổi sáng, Lưu Tiểu Viễn ở nhà Mẫn Đông Thanh. Đến buổi chiều, Mẫn Đông Thanh thấy Lưu Tiểu Viễn mặc toàn đồ hàng chợ, không khỏi hỏi Lưu Tiểu Viễn có muốn đến trung tâm thương mại mua một bộ quản áo để thay không.
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Thay quân áo làm gì, cứ mặc thế này đi, đàn ông phải sống tùy ý."
Mẫn Đông Thanh cười nói: "Lưu tiên sinh nói đúng, đàn ông phải sống tùy ý."
"Đúng rồi, ông chủ Mẫn, cái Đế vương lục của tôi đã bắt đầu điêu khắc chưa?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Mẫn Đông Thanh hỏi. Lưu Tiểu Viễn muốn nhân lúc sinh nhật mẹ mình, tặng món đồ này cho mẹ. Đối với những công việc tinh tế như điêu khắc đồ ngọc, đặc biệt là đối với hàng hóa chất lượng cao, một số tác phẩm chạm khắc có thể mắt vài năm.
Mà bản thân miếng Đề vương lục này vốn đã là hàng thượng hạng, thứ chế tác ra cũng không thể qua loa được, chắc chắn phải tinh xảo, nếu không thì sẽ phí mát miếng Đề vương lục thượng hạng này.
Mẫn Đông Thanh nói: "Đã để cho đại sư điêu khắc rồi, sao vậy? Lưu tiên sinh, có vấn đề gì sao?"
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Vấn đề thì không có ván đề gì, chỉ là tôi muốn trước sinh nhật mẹ tôi, điêu khắc xong món đồ này, làm quà tặng sinh nhật cho mẹ tôi." Mẫn Đông Thanh nghe vậy, nói: "Chuyện này bây giờ tôi không thể trả lời cậu chính xác được, tôi chỉ có thể bảo đại sư điêu khắc tăng ca. Lưu tiên sinh, cậu cũng biết, điêu khắc đồ ngọc là công việc tỉ mỉ, không thể vội được."
Lưu Tiểu Viễn gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý, nói: "Điều này tôi đương nhiên biết, tôi chỉ nói vậy thôi, kịp thì tốt nhất, không kịp cũng không sao, không vội, không vội."
Lưu Tiểu Viễn không muốn vì anh nóng vội mà làm hỏng miếng Đế vương lục, lúc đó hối hận cũng không kịp.
Buổi chiều, Lưu Tiểu Viễn và Mẫn Đông Thanh ra ngoài, lên chiếc xe Mercedes của Mẫn Đông Thanh, đi tham gia tiệc rượu.
Mẫn Đông Thanh ngồi ở ghế sau, cười nói với Lưu Tiểu Viễn: "Lưu tiên sinh, thật ra thì thương nhân ở Ma Đô chúng tôi năm nào cũng tổ chức một tiệc rượu lớn như thế này. Trong tiệc rượu này, không chỉ có sự tham gia của thương nhân, mà một số quan chức trong giới chính trị cũng sẽ đến."
Điều này là đương nhiên, bởi vì một tiệc rượu như thế này, những thương nhân có tiếng tăm ở Ma Đô đều sẽ đến, các quan chức ở Ma Đô đương nhiên phải nhân cơ hội này để kéo gần mối quan hệ với một số thương nhân, thu hút đầu tư.
GDP của một thành phố rất quan trọng, nó liên quan trực tiếp đến thành tích của bạn, giống như một học sinh vậy, cho dù bạn bình thường có hơi nghịch ngợm, còn ngủ gật trong giờ học nhưng chỉ cần bạn đạt thành tích đứng đầu, lần nào thi cũng được điểm cao nhất thì giáo viên sẽ không quan tâm đến bạn nhiều như vậy, vì thành tích là quan trọng nhát.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn không hề ngạc nhiên khi có quan chức đến tham dự tiệc rượu lần này, nếu không có thì mới là lạ.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Điều này rất bình thường mà, nếu là tôi, tôi cũng sẽ tham gia tiệc rượu của các ông.”
Mẫn Đông Thanh cười nói: "Lưu tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, Lưu tiên sinh có sản nghiệp gì ở Thủ Đô không, biết đâu chúng ta có thể hợp tác."
Mẫn Đông Thanh không tin rằng Lưu Tiểu Viễn chỉ là một người bình thường, lần trước gặp Lưu Tiểu Viễn ở Thủ Đô, ông ta đã thấy Phùng Bình, một công tử bột, còn phải khom lưng cúi đầu trước Lưu Tiểu Viễn.
Vì vậy, theo Mẫn Đông Thanh thấy, lai lịch của Lưu Tiểu Viễn chắc chắn không nhỏ và không phải là nhỏ bình thường.
Nếu hợp tác với Lưu Tiểu Viễn thì có thể kéo gần mối quan hệ giữa ông ta và Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Ông chủ Mẫn, tôi chỉ là một người bình thường, chỉ là một người nông dân."
Lưu Tiểu Viễn càng nói như vậy, Mẫn Đông Thanh càng thấy Lưu Tiểu Viễn không đơn giản, một người nông dân mà có thể có bản lĩnh như vậy thì mọi người đều tranh nhau đi làm nông dân, ai còn ở đây làm ăn nữa chứ. "Lưu tiên sinh, cậu cứ nói đùa, cậu thật là hài hước!" Mẫn Đông Thanh cười nói nhưng cũng không hỏi thêm nữa, vì Mẫn Đông Thanh thấy Lưu Tiểu Viễn không muốn nói, nếu ông ta còn hỏi tiếp thì có thể sẽ khiến đối phương chán ghét.
Lưu Tiểu Viễn cười khẽ, không nói gì, trong lúc nhát thời, không khí trong xe trở nên yên tĩnh.
Xe chạy khoảng nửa tiếng thì cuối cùng cũng đến nơi tổ chức tiệc rượu.
Địa điểm tổ chức tiệc rượu là một trang viên, trang viên này rất lớn, xung quanh được bao bọc bởi tường rào, khiến người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Sau khi vào trang viên, họ đỗ xe ở bãi đậu xe. Bãi đậu xe toàn là những chiếc xe sang trọng, néu đốt hết những chiếc xe này thì mát đến mấy chục triệu.
Sau khi xuống xe, tài xế tự nhiên đi đến nơi mà tài xế nên đến, Mẫn Đông Thanh dẫn Lưu Tiểu Viễn đi vào trang viên, khi vào trang viên, Lưu Tiểu Viễn lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Bên trong vô cùng sang trọng, đèn đuốc sáng trưng, đủ loại nam thanh nữ tú đứng bên trong tay cầm ly rượu, rất nhiều ngôi sao trên màn ảnh nhỏ đều ở đây, toàn là những nữ minh tinh trẻ đẹp.
Quy mô của tiệc rượu lần này lớn hơn nhiều so với tiệc rượu ở Thủ Đô lần trước, cả về số lượng người tham gia lẫn không gian, Lưu Tiểu Viễn không nhịn được mà nhìn xung quanh vài lần, trông giống như Lưu Lão Lão tiến vào Đại Quan Viên.
Một số người thấy vẻ ngoài của Lưu Tiểu Viễn thì không nhịn được mà khinh thường anh trong lòng.
Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng những người có thể tham gia tiệc rượu này đều không phải là hạng người tầm thường, ai cũng có lai lịch khủng.
"Ông chủ Mẫn, chào ông, chào ông!" Những người quen biết Mẫn Đông Thanh lập tức tiến lên chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận