Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 544: Chiếc xe này xin được tặng cho đại

Chương 544: Chiếc xe này xin được tặng cho đạiChương 544: Chiếc xe này xin được tặng cho đại
Chương 544: Chiếc xe này xin được tặng cho đại ca 2
Lưu Tiểu Viễn lái chiếc Mercedes của Hồng Tam về khách sạn, tắm rửa xong rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Tiểu Viễn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Vương Kiến Quân gọi đến.
"Alo, Lưu tiên sinh, xin lỗi vì làm phiền anh sáng sớm như thế này." Ngay khi điện thoại được kết nối, Vương Kiến Quân đã lập tức lên tiếng xin lỗi trước.
Lưu Tiểu Viễn lười nghe Vương Kiến Quân nói máy lời vô nghĩa này, lập tức nói: "Đừng nói mấy lời vô dụng này với tôi, có gì thì nói, có rắm thì thả!"
Vương Kiến Quân cười nói: "Là thế này, hôm nay ông chủ của tôi muốn gặp Lưu tiên sinh, không biết Lưu tiên sinh có thời gian không?”
Ông chủ mà Vương Kiến Quân nhắc đến hẳn là ông chủ đứng sau truyền thông Hoàng Thành!
Vừa khéo, Lưu Tiểu Viễn cũng muốn gặp vị ông chủ Cao bí ẩn này, xem xem ông ta rốt cuộc là ai, tại sao lại thần bí giấu đầu giấu đuôi như thé.
"Tôi có thời gian, địa điểm gặp mặt ở đâu thế?" Lưu Tiểu Viễn nói.
Vương Kiến Quân lập tức nói ra địa điểm và thời gian.
Cúp điện thoại, Lưu Tiểu Viễn bật dậy khỏi giường, mặc quân áo, rửa mặt xong rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc ăn sáng, mẹ con Đường Huyền và Triệu Sở Sở đều có mặt, thấy Lưu Tiểu Viễn tới, Đường Huyền lập tức hỏi: "Tiểu Viễn, bao giờ chúng ta về quê?"
Lưu Tiểu Viễn nghĩ một lát, hôm nay phải đi gặp ông chủ của Vương Kiến Quân, chắc chắn không có thời gian, ngày mai thì có thể.
"Ngày mai đi, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai về!" Lưu Tiểu Viễn CƯỜI nói.
Triệu Sở Sở nghe Lưu Tiểu Viễn nói sớm như vậy đã muốn về, lập tức nói: "Lưu Tiểu Viễn, Thủ đô vui lắm, hay là chơi thêm máy ngày nữa đi."
Bởi vì một khi Lưu Tiểu Viễn về quê, Triệu Sở Sở sẽ không gặp được Lưu Tiểu Viễn nữa, Triệu Sở Sở lại phải đi học, nên muốn nhân cơ hội này để Lưu Tiểu Viễn ở lại Thủ đô thêm máy ngày, như vậy sẽ có thời gian ở bên Lưu Tiểu Viễn thêm mấy ngày.
"Nhà còn ruộng chờ tôi về cấy, cô tưởng tôi giống cô à, được cơm bưng nước rót." Lưu Tiểu Viễn trêu chọc.
Triệu Sở Sở biết Lưu Tiểu Viễn đang chế giễu mình, không khỏi trợn mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Anh đúng là đồ xấu xa, chỉ biết chế giễu em thôi, còn làm nông dân, còn cấy ruộng, anh lừa ai thế?"
Lưu Tiểu Viễn dang hai tay ra, nói: "Cô không tin thì tôi cũng không có cách nào, nhà tôi đúng là làm nông mà."
Ăn sáng xong, Lưu Tiểu Viễn lái xe ra ngoài.
Địa điểm mà ông chủ của Vương Kiến Quân hẹn Lưu Tiểu Viễn gặp nhau nằm ở vùng ngoại ô. Lưu Tiểu Viễn không biết đường, mà theo địa chỉ Vương Kiến Quân cung cấp để định vị dẫn đường.
Đến nơi, Lưu Tiểu Viễn dừng xe, phía trước là một cánh cổng sắt lớn, bên trong cánh cổng sắt có một tòa nhà ba tầng, diện tích tòa nhà rất lớn, giống như một trang viên vậy.
Trang viên này có lẽ là do ông chủ của Vương Kiến Quân bỏ tiền xây dựng.
Mặc dù vị trí ở đây có hơi hẻo lánh, nhưng môi trường đẹp, không khí cũng tốt hơn nơi ồn ào, thêm vào đó là sự yên tính lạ thường, nên cũng không phải là một nơi tệ để sinh sống.
"Tít tít..." Lưu Tiểu Viễn trực tiếp bám còi xe. Rất nhanh, có một người đàn ông trông giống quản gia đi tới, mở cánh công sắt.
Người quản gia mở cửa này lập tức thu hút sự chú ý của Lưu Tiểu Viễn, bởi vì ông ta không phải là một người đàn ông trung niên bình thường, mà là một người đàn ông trung niên có tu vi Hóa Kình.
Có thể để một người tu vi Hóa Kình làm quản gia chịu trách nhiệm mở cửa, xem ra ông chủ của Vương Kiến Quân chính là cao thủ.
Lưu Tiểu Viễn lái xe vào trang viên, dưới sự chỉ dẫn của quản gia, đỗ xe ở một bên.
Xuống xe, người đàn ông quản gia cung kính nói với Lưu Tiểu Viễn: "Lưu tiên sinh, mời anh đi theo tôi, ông chủ đã đợi anh trong nhà từ lâu rôi." Lưu Tiểu Viễn đi theo sau quản gia vào trong nhà, vừa bước vào nhà, là một phòng khách khổng lò, diện tích rất lớn, gần bằng một quảng trường nhỏ.
Trong phòng khách lớn này, có một người đàn ông đang ngồi. Lưu Tiểu Viễn không nhìn rõ mặt đối phương bởi vì ông ta đeo mặt nạ.
"Ông chủ, Lưu tiên sinh đã tới." Quản gia đứng sau người đàn ông, cung kính nói.
"Ừ, tôi biết rồi Anh lui xuống trước đi!" Người đàn ông đeo mặt nạ có giọng nói hơi khàn, nghe rất khó chịu.
"Vâng, thưa ông chủ!" Quản gia lập tức rời khỏi phòng khách.
"Lưu tiên sinh, chắc hẳn cậu đã nghe Tống Phi nói rằng tôi họ Cao rồi nhỉ, cậu cứ gọi tôi là ông chủ Cao là được!" Ông chủ Cao không quay đầu lại nói.
Cách tiếp khách như vậy khiến Lưu Tiểu Viễn rất tức giận, đồ khốn kiếp này gọi mình đến, chẳng phải là đề ra oai với mình sao?
"Ông chủ Cao, hôm nay ông tìm tôi đến, không phải chỉ để tôi xem ông đeo mặt nạ trông như thế nào chứ?" Lưu Tiểu Viễn nói với giọng điệu không máy thiện cảm.
Ông chủ Cao cười ha ha một tiếng, lúc này mới đứng dậy khỏi ghế sofa, sau đó quay người nhìn Lưu Tiểu Viễn. Khi nhìn thấy Lưu Tiểu Viễn, đôi mắt âm u của ông chủ Cao lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận