Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 866: Hôm nay e rằng phải làm ông thất :

Chương 866: Hôm nay e rằng phải làm ông thất :Chương 866: Hôm nay e rằng phải làm ông thất :
Chương 866: Hôm nay e rằng phải làm ông thất vọng rồi 1
Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến cũng đi vào, Đàm Kiến Dân chỉ vào Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến nói: "Chị dâu, hai người này là ai?"
Tăng Hi nói: "Hai vị khách quý của tôi, sao nào? Cậu có ý kiến à?"
Lưu Tiểu Viễn đi đến trước mặt Đàm Phân, Đàm Phân ngắng đầu nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không muốn làm gì cả, phiền bà đứng dậy một chút, tôi muốn ngồi vào chỗ này!"
Đàm Phân nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Cậu bị bệnh à? Cậu là cái thá gì, tưởng cái ghế này muốn ngài là ngồi à?"
Lưu Tiểu Viễn không nói nhảm, trực tiếp túm lấy tóc Đàm Phân, kéo bà ta từ trên ghế xuống, đồ khốn, anh không muốn động thủ nhưng mà chính bà ta ép anh động thủ!
Mọi người trong hội đồng quản trị đều kinh ngạc, không ngờ Lưu Tiểu Viễn nói động thủ là động thủ luôn, đây là một gã trai trẻ đáng sợ.
Mọi người đều biết, Lưu Tiểu Viễn không phải là khách quý gì của Tăng Hi, mà là tay anh chị mà Tăng Hi thuê đến, mọi người nhìn Lưu Tiểu Viễn với ánh mắt sợ hãi.
Sau khi bị Lưu Tiểu Viễn kéo xuống đất, Đàm Phân lập tức như một người đàn bà chanh chua, oa oa oa bò dậy từ trên đất, muốn liều mạng với Lưu Tiểu Viễn. Lưu Tiểu Viễn trực tiếp đá bà ta một cú, đau đến mức Đàm Phân lăn lộn trên đất, những người có mặt ở đây thấy Lưu Tiểu Viễn ra tay tàn nhẫn như vậy, vô thức rùng mình.
"Đến đây, Vũ Yến, đến đây ngồi." Lưu Tiểu Viễn nói với Mộ Dung Vũ Yến.
Mộ Dung Vũ Yến vui vẻ đi tới ngồi xuống, trong lòng như ăn phải mật vậy.
Ngay lúc này, cuối cùng đội trưởng bảo vệ cũng dẫn theo mười mấy bảo vệ đến, Đàm Kiến Dân thấy bảo vệ đến, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
"Bảo vệ, đuổi bốn người này ra ngoài cho tôi!" Đàm Kiến Dân chỉ vào Lưu Tiểu Viễn bốn người nói.
Tăng Hi nói: “Tôi xem ai dám!” Tăng Hi vừa dứt lời, đám bảo vệ lập tức không dám động thủ, bảo vệ đều biết đây là vợ của chủ tịch, mặc dù chủ tịch đã chết nhưng dù gì cũng vẫn là vợ của chủ tịch.
Đàm Kiến Dân thấy những tên bảo vệ này do dự, lớn tiếng nói: "Tai của các anh đều điếc hết rồi à? Nhanh đuổi bốn người này ra ngoài cho tôi, nếu không thì tất cả các anh cút hết đi!"
Bị Đàm Kiến Dân đe dọa như vậy, đám bảo vệ lập tức chuẩn bị động thủ. Lưu Tiểu Viễn nói: "Bảo vệ, tôi khuyên các anh tốt nhất đừng nên xen vào chuyện hôm nay, nếu không các anh không những sẽ mắt việc, mà còn sẽ bị đánh một trận.”
Đội trưởng bảo vệ nghe vậy, thấy Lưu Tiểu Viễn là một gương mặt xa lạ, chưa từng gặp bao giờ, đang nghi ngờ thân phận của Lưu Tiểu Viễn thì Đàm Kiến Dân nói: "Đội trưởng bảo vệ, đừng để ý đến cậu ta ta, cậu ta chỉ là một tên côn đồ thôi."
Đội trưởng bảo vệ biết được Lưu Tiểu Viễn chỉ là một tên côn đồ, lập tức không còn gì phải lo lắng nữa.
"Tiểu tử, trước đây cũng có rất nhiều người ngông cuồng trước mặt tôi nhưng sau đó họ đều phải nằm viện hết." Đội trưởng bảo vệ lớn tiếng nói.
"Ô, vậy à, vậy thì hôm nay e rằng phải làm anh thất vọng rồi, người phải nằm viện e rằng là anh đáy!" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Đội trưởng bảo vệ nghe vậy, lập tức giơ nắm đấm nhắm vào Lưu Tiểu Viễn mà đánh tới, đội trưởng bảo vệ cũng là người được đào tạo, bản lĩnh cũng không tệ, bình thường ba năm người cũng không sợ.
Hơn nữa đội trưởng bảo vệ còn cao fo vạm vỡ, những thành viên hội đồng quản trị đều cho rằng Lưu Tiểu Viễn chắc chắn không chịu nỗi một đòn, bị đội trưởng bảo vệ đánh cho đầu heo.
Nắm đấm to lớn của đội trưởng bảo vệ mang theo một luồng gió mạnh, nhắm vào mặt của Lưu Tiểu Viễn mà đánh tới, cú đắm này nếu đánh vào mặt, chắc chắn sẽ rụng mắt máy cái răng cửa.
Đàm Kiến Dân thấy Lưu Tiểu Viễn cũng không né tránh, nắm đám của đội trưởng bảo vệ sắp đánh vào mặt Lưu Tiểu Viễn, còn tưởng rằng Lưu Tiểu Viễn bị dọa ngốc rồi.
Trên mặt họ đều lộ ra vẻ chế giễu, đây chính là người mà Tăng Hi thuê tới giúp đỡ, hóa ra lại không chịu nỗi một đòn.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy nắm đám to lớn của đội trưởng bảo vệ, nắm đấm của đội trưởng bảo vệ căn bản không thể động đậy.
Lưu Tiểu Viễn nhẹ nhàng dùng sức, lập tức, đội trưởng bảo vệ đau đớn kêu lên như lợn bị chọc tiết.
"Tha... tha mạng..." Đội trưởng bảo vệ chỉ cảm thấy nắm đám của mình như sắp nứt ra vậy, vội vàng cầu xin tha thứ.
Các thành viên hội đồng quản trị đều ngây người ra, chàng trai này sao lại lợi hại như vậy, một người cao to vạm vỡ như đội trưởng bảo vệ, vậy mà lại thất bại như vậy, điều này thật không thể tin nồi. "Tôi đã nói rồi, để anh phải nằm viện." Lưu Tiểu Viễn nói xong, nắm lầy nắm đám của đội trưởng bảo vệ dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe thấy tiếng rắc một cái, đội trưởng bảo vệ kêu lên thảm thiết, Lưu Tiểu Viễn lập tức đá bay đội trưởng bảo vệ ra ngoài.
Những tên bảo vệ khác thấy cảnh này, lập tức sợ hãi bỏ chạy ra khỏi phòng họp.
Một tháng được trả lương có mấy nghìn tệ, không đáng để bán mạng, ở đâu cũng có cơm ăn, không cần phải liều mạng của mình.
Đàm Kiến Dân không ngờ đội trưởng bảo vệ lại không chịu nỗi một đòn, thấy đám bảo vệ bỏ chạy, liền gào lên: "Các người còn đứng đó làm gì? Mau vào đây đuổi người ra cho tôi" Đám bảo vệ coi lời Đàm Kiến Dân như gió thoảng bên tai, lấy chút tiền lương này, không đáng để liều mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận