Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 905: Ngọc bội thân kỳ 2

Chương 905: Ngọc bội thân kỳ 2Chương 905: Ngọc bội thân kỳ 2
Chương 905: Ngọc bội thần kỳ 2
Nghiên cứu không ra viên ngọc bội này, Lưu Tiểu Viễn liền cát viên ngọc bội này đi, nói với anh em Trần Trung: "Đồ của hai anh em các anh tôi nhận rồi, hai anh em có thể đi rồi!"
Anh em Trần Trung biết Lưu Tiểu Viễn đã nhận đồ, sẽ không so đo với mình nữa nên lập tức cáo từ.
Anh em Trần Trung đi rồi, Phương Trình Bạch không vui nói: "Anh rễ, anh không thể vì một viên ngọc bội của hai người bọn họ mà thỏa hiệp được, chẳng lẽ trận đòn của em chịu uỗng ư, anh rễ, anh không thể như vậy được."
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn tên này, nói: "Hừ, đánh cậu một trận như vậy còn là nhẹ đấy. Nếu đổi lại là tôi, tôi rất có thể sẽ giết chết cậu!"
Nghe vậy, Phương Trình Bạch lập tức cảm thấy hoa cúc co rúm lại, không nói thêm câu vô nghĩa nào nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống ghé sô pha.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi vào một căn phòng, muốn hỏi hệ thống một chút về điểm đặc biệt của viên ngọc bội này, kết quả là hệ thống đáng ghét này lại không nói cho Lưu Tiểu Viễn biết, nói rằng sau này sẽ tự nhiên biết công dụng của viên ngọc bội.
Hệ thống như vậy cũng không phải là một hai lần, Lưu Tiểu Viễn đã quen rồi, nếu hệ thống không muốn nói, Lưu Tiểu Viễn tự nhiên cũng không hỏi nữa.
Vì không hỏi ra được gì, Lưu Tiểu Viễn liền đi ra khỏi phòng.
Mộ Dung Vũ Yến cảm thấy Lưu Tiểu Viễn có chút kỳ lạ, liền hỏi Lưu Tiểu Viễn có chuyện gì.
Lưu Tiểu Viễn nói không có gì nhưng Mộ Dung Vũ Yến không tin nhưng cũng không hỏi nữa.
Sau đó, Mộ Dung Vũ Yến khuyên bảo Phương Trình Bạch về quê đi, đừng ở đây chơi nữa, bởi vì Mộ Dung Vũ Yến cảm thấy cậu em họ này của mình chính là một kẻ gây họa, để cậu ta ở đây, chỉ sợ còn gây ra chuyện gì loạn lên cho mình.
Bạn xem, mới đến hai ngày, đã hẹn bạn gái của người khác ra ngoài chụp ảnh, còn muốn cắm cho người ta một cái sừng, nếu không có Lưu Tiểu Viễn ở đây thì chuyện này có chút phiền rồi. Mộ Dung Vũ Yến biết, ở Thủ Đô này, những người dám ngang ngược đều có chút bản lĩnh, những người không có bản lĩnh đều giáp chặt đuôi làm người.
Phương Trình Bạch thấy Mộ Dung Vũ Yến đuổi mình đi, lập tức đánh ra quân bài tình cảm, mang theo giọng khóc cầu xin, Mộ Dung Vũ Yến dù sao cũng là con gái, mềm lòng nên không nói chuyện để Phương Trình Bạch về nữa.
Phương Trình Bạch thấy kế của mình đắc thủ, lập tức nắm lấy cánh tay Mộ Dung Vũ Yến nói: "Chị họ, chị tốt quá... Ơ, chị họ, sao tay chị lại ngày càng lạnh thé này, lạnh hơn cả hai ngày trước rồi, chị họ, đây là chuyện gì vậy? Chị không sao chứ?"
"Em họ, em nói gì thế? Sao tay chị lại lạnh được? Chị đâu có cảm giác thấy chút lạnh nào?" Mộ Dung Vũ Yến sờ tay mình, thực sự không thấy lạnh chút nào cả.
Phương Trình Bạch còn định nói gì đó, Lưu Tiểu Viễn đã cắt ngang lời Phương Trình Bạch, nói: "Mau đi ngủ đi, nếu còn lải nhải nữa thì tôi ném cậu ra ngoài đấy!"
Bị Lưu Tiểu Viễn quát, Phương Trình Bạch lập tức không dám nói nhảm nữa, lập tức ngậm miệng.
Tuy nhiên, Phương Trình Bạch vẫn nhìn Mộ Dung Vũ Yến với vẻ mặt nghỉ ngờ, cậu ta cảm thấy cơ thể của chị họ mình thực sự không bình thường.
Mộ Dung Vũ Yến đưa tay ra trước mặt Lưu Tiểu Viễn và nói: "Anh sờ tay tôi xem có lạnh không.” Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Chắc chắn là không lạnh rồi, là em họ cô nói bậy thôi, thế mà cô cũng tin à? Những lời nói từ miệng cậu ta không có câu nào là thật."
Bị Lưu Tiểu Viễn nói như vậy, Phương Trình Bạch muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lưu Tiểu Viễn, những lời đã đến bên miệng của Phương Trình Bạch lại nuốt xuống.
Sau khi Mộ Dung Vũ Yến ngủ, Phương Trình Bạch bò dậy khỏi ổ chăn trên sàn, đi đến trước ghế sofa, nhỏ giọng gọi: "Anh rể, anh đã ngủ chưa?"
Lưu Tiểu Viễn dù đã ngủ rồi nhưng cũng bị động tính của Phương Trình Bạch đánh thức, là một Tu sĩ ở Luyện Khí hậu kỳ, anh có thể biết được mọi động tĩnh dù là nhỏ nhát.
"Đã muộn thế này rồi mà cậu còn không ngủ đi, muốn làm gì thế?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Phương Trình Bạch và hỏi.
Phương Trình Bạch ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Anh rễ, em hỏi anh một chuyện, chị họ em có phải bị bệnh gì không?"
Lưu Tiểu Viễn biết rằng Phương Trình Bạch sẽ nghỉ ngờ, nếu là người khác thì chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ, bởi vì tay của Mộ Dung Vũ Yến lạnh ngắt, tay của người bình thường không thể như vậy được.
"Chị họ cậu có thể bị bệnh gì chứ, nói bậy cái gì thế." Lưu Tiểu Viễn không vui quái.
Phương Trình Bạch nói: "Anh rẻ, anh đừng có lừa em, tay của chị họ em lạnh ngắt, chắc chắn là không bình thường, nếu chỉ một lần thì có thể là em cảm thấy sai nhưng em đã chạm vào tay của chị họ em nhiều lần rồi, đều như vậy, như vậy thì không bình thường rồi."
"Cậu muốn nói gì?" Lưu Tiểu Viễn ngồi dậy khỏi ghế sofa, nhìn Phương Trình Bạch và hỏi.
Phương Trình Bạch nói: "Em muốn nói với anh rễ là nếu chị họ em bị bệnh thì anh rễ không nên giấu giễm mà nên đưa chị họ em đến bệnh viện khám mới phải."
"Tôi đã nói rồi, chị họ cậu không bị bệnh, nếu cậu còn nói bậy nữa thì coi chừng tôi đánh cậu đấy!" Lưu Tiểu Viễn không vui nói.
Một khi người bệnh biết mình bị bệnh, tâm trạng chắc chắn sẽ rất tệ, sẽ lo lắng cho tình trạng sức khỏe
của mình, như vậy chỉ khiến cho
thân thể càng ngày càng suy yếu.ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận