Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 782: Thừa nhận

Chương 782: Thừa nhậnChương 782: Thừa nhận
Chương 782: Thừa nhận
"Tô Vũ, rốt cuộc thì em sống ở đâu?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Vũ hỏi. Mặc dù biết rõ với bản lĩnh của Tô Vũ, người khác đi trêu chọc cô thì chỉ có người đó mới phải chịu thiệt nhưng thấy Tô Vũ sống bên ngoài, Lưu Tiểu Viễn cũng có chút lo lắng, muốn biết chỗ ở của cô.
Tuy nhiên, Tô Vũ không định cho Lưu Tiểu Viễn biết chỗ ở của mình, cô cười nói: "Anh rễ, em ở một nơi rất tốt. Được rồi, anh rễ, em đi đây, tối nay em rất vui, rất thoải mái."
Nói xong, Tô Vũ liền biến mát trước mắt Lưu Tiểu Viễn.
Thấy Tô Vũ không chịu cho mình biết chỗ ở, Lưu Tiểu Viễn lắc đầu, đứng yên khoảng một phút rồi về nhà. Đến cửa nhà, Lưu Tiểu Viễn nhảy thẳng lên tầng hai, vừa định mở cửa phòng ngủ vào nhà ngủ thì Tô Tuyết đột nhiên mở cửa phòng ngủ của cô, đứng ở cửa hỏi: "Anh đi đâu? Sao lâu thế?"
Tô Tuyết trông giống như một người vợ đang đợi chồng đêm không về nhà, khi chồng về, câu đầu tiên cô hỏi là về muộn như vậy, đi chơi ở đâu.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Tuyết nói: "Đi hơi xa, trên đường trò chuyện với em gái cô vài câu nên mắt chút thời gian.”
Rõ ràng là Tô Tuyết không tin lời của Lưu Tiểu Viễn, cô nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Anh nói thật không?"
Trong lúc nói chuyện, Tô Tuyết chăm chú nhìn khuôn mặt của Lưu Tiểu Viễn, từng bước tiến lại gần anh.
Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói: "Tất nhiên là tôi nói thật, tôi nói dối cô làm gì?"
Tô Tuyết đứng trước mặt Lưu Tiểu Viễn, dừng lại vài giây sau đó đôi mắt đột nhiên lóe lên hàn quang, như hai con dao khiến người ta rùng mình.
Đệt! Vừa nãy còn bình thường, sao tự dưng lại như vậy, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Anh đã làm gì với Tô Vũ?" Tô Tuyết chát ván.
Lưu Tiểu Viễn thầm nghĩ, lẽ nào Tô Tuyết phát hiện ra mình và Tô Vũ đã làm chuyện đó? Không đúng, ngay cả lão tài xế nhiều năm kinh nghiệm cũng không thể nhìn ra được. Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức lắc đầu nói: "Tôi làm gì được với Tô Vũ, tôi chỉ đưa cô ấy đi một đoạn thôi, sao thế? Cô cũng muốn quản chuyện này sao?”
Tô Tuyết lạnh lùng nói: "Tôi không nói chuyện này, tôi hỏi anh có thân mật với Tô Vũ không?”
Vãi! Tô Tuyết nói trúng tim đen rồi, xem ra, Tô Tuyết đã phát hiện ra điều gì đó. Tát nhiên, Lưu Tiểu Viễn vẫn không thể thừa nhận, nếu thừa nhận chuyện như vậy, Tô Tuyết có khi sẽ nổi điên lên ngay lập tức.
"Không có, tôi làm sao có thể thân mật với Tô Vũ được, cô nói đùa à.” Lưu Tiểu Viễn không thừa nhận. Bây giờ vẫn chưa biết thái độ của Tô Tuyết đối với chuyện này là gì, nếu thừa nhận bừa bãi, cô có thể phá hủy cả nhà mình. Tô Tuyết không nói gì, mà dùng đôi mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn có thể cảm nhận rõ ràng trong mắt Tô Tuyết có lửa giận bùng lên, không phải là một chút lửa giận, mà là lửa giận ngùn ngụt.
"Này, nửa đêm nửa hôm làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó được không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Tô Tuyết nói.
Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng nói: "Lưu Tiểu Viễn, tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối, mà anh lại lừa dối tôi, trên người anh rõ ràng còn lưu lại mùi hương của em gái tôi Tô Vũ, vậy mà anh không thừa nhận, anh đúng là đồ nói dối."
Nghe Tô Tuyết nói vậy, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên nhớ lại trước đây Tô Vũ vì ngửi thấy trên người anh có khí tức của Tô Tuyết nên mới tìm đến anh.
Bây giờ, Tô Tuyết lại dùng cách tương tự, khẳng định anh và Tô Vũ đã thân mật, xem ra, mũi của Tô Tuyết và Tô Vũ đều thính như chó, đặc biệt nhạy.
Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Viễn cũng không giấu nữa, vì cô đã phát hiện ra, giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lưu Tiểu Viễn trực tiếp gật đầu nói: "Vì cô đã ngửi ra rồi, tôi cũng không giấu nữa, đúng vậy, tôi đã thân mật với em gái cô."
"Hai người bắt đầu từ khi nào?" Trong ánh mắt tức giận của Tô Tuyết có chút đau buồn và thất VỌng.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Ngay khi chúng tôi đến Miêu trại, chúng tôi đã bắt đầu ở đó." Dù sao cũng đã nói rồi, chỉ bằng nói hết mọi chuyện cho Tô Tuyết biết, cô muốn thế nào thì thế áy, muốn phá nhà thì cứ phá, Lưu Tiểu Viễn cũng nghĩ thông rồi, thay vì giấu Tô Tuyết, chỉ bằng để cô biết sớm, vì dù sao cũng không giấu được cái mũi của cô.
"Hai người đến Miêu trại bao giò?" Tô Tuyết truy hỏi.
"Mới đây thôi." Lưu Tiểu Viễn nói: "Lúc đó em gái cô đến tìm tôi, cô ấy nói..."
Lưu Tiểu Viễn kể lại chuyện Tô Vũ bị Tề Đông Sơn lừa năm xưa, nghe xong lời Lưu Tiểu Viễn nói, Tô Tuyết không nói gì, mà buồn bã trở về phòng ngủ của mình.
Nhìn thấy bóng lưng ủ rũ của Tô Tuyết, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy mình như một kẻ phản bội gia đình, trong lòng có chút áy náy.
"Chết tiệt! Tại sao mình lại có cảm giác áy náy như thế nhỉ?"
Lưu Tiểu Viễn đập vào đầu mình, không hiểu mình bị làm sao, tại sao lại vô cớ có cảm giác áy náy này.
"Tô Tuyết, ngủ ngon." Lưu Tiểu Viễn vẫy tay chào Tô Tuyết, nói một tiếng ngủ ngon.
Tô Tuyết thậm chí không quay đầu lại, đi vào phòng ngủ của mình, trực tiếp đóng cửa lại.
Nhìn thấy Tô Tuyết như vậy, Lưu Tiểu Viễn biết Tô Tuyết biết chuyện này chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được ngay, có tình trạng như vậy cũng là bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận