Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 619: Lưu Tiểu Viễn ra tay

Chương 619: Lưu Tiểu Viễn ra tayChương 619: Lưu Tiểu Viễn ra tay
Chương 619: Lưu Tiểu Viễn ra tay
Thấy vẻ khiêu khích của Từ Hữu Mậu, Lưu Tiểu Viễn cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, cứ để ông đắc ý một lúc, lát nữa đợi vợ của Từ Đức Lợi ăn viên thuốc nghe lời của tôi, xem ông còn đắc ý thế nào.
Lưu Tiểu Viễn lập tức triệu hồi ra Đại sư chọc phá Châu Tinh Tinh, nhân lúc vợ của Từ Đức Lợi không chú ý, bắn viên thuốc nghe lời vào miệng vợ của Từ Đức Lợi.
Vợ của Từ Đức Lợi chỉ cảm thấy trong miệng mình có một thứ gì đó nhỏ nhỏ, vô thức nuốt xuống.
Vợ của Từ Đức Lợi còn tưởng là một con ruồi bay vào, định nôn ra nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt của bà ta trở nên đờ đẫn, cũng không khóc không ầm ï không ăn vạ nữa.
Mọi người còn tưởng vợ của Từ Đức Lợi làm ầm ï mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, cũng không để ý lắm.
Lưu Tiểu Viễn lại lên tiếng hỏi: "Tôi hỏi bà, chân của chồng bà bị tật như thế nào?"
Vợ của Từ Đức Lợi trả lời: "Chân của chồng tôi là trong một lần đi xây nhà cho người khác, không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống gãy."
Lời của vợ Từ Đức Lợi vừa nói ra, những người hóng hớt xem náo nhiệt lập tức xôn xao.
"Thì ra là thế, vậy bà ta đến đây gây chuyện, rõ ràng là tống tiền."
"Chết tiệt, vừa nãy tôi còn thương hại bà ta, loại đàn bà đê tiện như vậy không đáng thương.”
"Đúng vậy, loại đàn bà đê tiện như vậy nên bắt lại, trị tội bà ta thật nặng, loại người như vậy chính là phá hoại xã hội hài hòa này."
Mọi người người một câu tôi một câu, dư luận lập tức đồ dồn về phía Vương Thành Công.
Vương Thành Công và Vương Siêu lập tức ngây người, là ngây người vì vui mừng, hai bố con họ không hiểu, tại sao Lưu Tiểu Viễn vừa đi lên hỏi, vợ của Từ Đức Lợi đã thành thật khai ra sự thật? Chẳng lẽ Lưu Tiểu Viễn có bản lĩnh gì đặc biệt sao?
Còn Từ Hữu Mậu vừa nãy còn cười tươi như hoa, lúc này nụ cười trên mặt đã hoàn toàn cứng đờ, cuối cùng vợ của Từ Đức Lợi bị làm sao vậy? Chẳng lẽ đầu óc bị úng nước sao?
Lưu Tiểu Viễn tiếp tục hỏi: "Vậy tôi hỏi bà, là ai sai bà đến đây gây chuyện?"
Vợ của Từ Đức Lợi quay đầu lại, chỉ tay vào Từ Hữu Mậu nói: "Là ông ta, là Từ Hữu Mậu, là ông ta sai chúng tôi đến, ông ta nói với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi đến cổng công ty Siêu Cường gây chuyện, sẽ cho chúng tôi năm vạn và số tiền chúng tôi đòi được từ công ty Siêu Cường cũng đều thuộc về chúng tôi, tôi tham tiền nên đã nghe theo lời của Từ Hữu Mậu.”
Lúc này, Từ Hữu Mậu lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
"Thì ra là người này, lại sai khiến người khác làm chuyện như vậy, còn chạy đến đây làm người tốt, thật là thiếu đạo đức!"
"Loại người thiếu đức như vậy, cần thận tuyệt tử tuyệt tôn!"
Từ Hữu Mậu không phải là vợ của Từ Đức Lợi đột nhiên phản bội nhưng ông ta biết mình không thê ở lại đây thêm được nữa. Nhưng mà, ông ta vừa mới đi được một bước thì đã bị Lưu Tiểu Viễn túm lại: "Từ tổng, phiền ông giải thích cho mọi người chuyện này.”
Từ Hữu Mậu liếc nhìn vợ của Từ Đức Lợi, nói: "Những lời của bà điên này, các người cũng tin à, công ty tôi còn có việc, mau buông tay tôi ra."
"Không đúng rồi, Từ tổng, vừa nãy tôi nghe ông gọi bà ta là chị dâu, sao giờ lại thành bà điên rồi, ông lật mặt còn nhanh hơn lật sách." Lưu Tiểu Viễn khâm phục giơ ngón tay cái về phía Từ Hữu Mậu.
Từ Hữu Mậu dùng sức hất tay, muốn hát tay Lưu Tiểu Viễn đang nắm lấy mình ra nhưng không được.
"Nhóc con, mau buông tay ra, đừng làm mát thời gian của tôi." Từ Hữu Mậu sốt ruột nói.
"Từ tổng, chuyện gì cũng không gấp gáp như vậy, đợi giải thích rõ ràng chuyện này rồi hãng đi cũng chưa muộn, mọi người nói có đúng không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi mọi người.
Những người hóng hớt xem náo nhiệt lập tức trả lời: "Đúng!"
Từ Hữu Mậu không ngờ mọi chuyện lại đảo ngược như vậy, không ngờ vợ của Từ Đức Lợi lại đột nhiên phản bội. Mặc dù vợ của Từ Đức Lợi chỉ đích danh Từ Hữu Mậu là kẻ chủ mưu nhưng Từ Hữu Mậu hoàn toàn có thể chối bay chối biến, nói rằng vợ của Từ Hữu Mậu hoàn toàn vu khống.
Nhưng, cho dù Từ Hữu Mậu có nói như vậy thì những người hóng hớt xem náo nhiệt cũng sẽ không tin, cảnh sát cũng sẽ điều tra, ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Từ Hữu Mậu.
Vì vậy, tâm trạng của Từ Hữu Mậu bây giờ cực kỳ tệ, ngoài việc chối bay chối biến thì dường như không còn cách nào khác.
"Tiểu tử, chó ngoan không cản đường, tôi khuyên cậu tốt nhát nên tránh ra." Từ Hữu Mậu hung dữ nói, nhìn vẻ mặt đó có vẻ như muốn động thủ. Lưu Tiểu Viễn không sợ nhất chính là động thủ, nếu Từ Hữu Mậu dám động thủ thì anh hoàn toàn có lý do để đánh lại ông ta, dạy cho ông ta một bài học.
Tát nhiên Từ Hữu Mậu sẽ không động thủ, trước mặt mọi người, lại có cảnh sát ở đây, nếu thực sự động thủ thì Từ Hữu Mậu chính là kẻ lỗ mãng đầu óc đơn giản.
Lưu Tiểu Viễn cười hì hì nói: "Ông chủ Từ, ông định làm gì vậy? Sao lại vội vàng như vậy, có phải làm chuyện mờ ám nên chột dạ không?”
Từ Hữu Mậu hừ lạnh một tiếng, nói: "Đùa à, Từ Hữu Mậu tôi làm việc quang minh chính đại, có gì phải chột dạ."
"Đã không chột dạ thì ở lại đây giải thích rõ ràng chuyện này đi." Lưu Tiểu Viễn nói. Từ Hữu Mậu nói: “Tôi có việc phải xử lý, không có thời gian ở đây dây dưa với chuyện vặt vãnh này, tránh ra nhanh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận