Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 620: Thành thật khai báo

Chương 620: Thành thật khai báoChương 620: Thành thật khai báo
Chương 620: Thành thật
khai báo
"Có chuyện gì quan trọng thế? Có quan trọng hơn danh tiếng của ông không?” Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
"Danh tiếng gì chứ? Chuyện này không phải do tôi làm!" Từ Hữu Mậu hừ lạnh một tiếng, hát tay nói.
Vương Siêu không nhịn được xông lên, túm lấy cổ áo của Từ Hữu Mậu, hung dữ nói: "Từ Hữu Mậu, hóa ra chuyện này đều là do ông bày trò, xem xem tôi có đánh chết ông không!”
Từ Hữu Mậu hung dữ nói: "Vương Siêu, buông tay ra, cậu định làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn nói với Vương Siêu: "Vương Siêu, đừng kích động, buông tay ra!” Động thủ đánh người là không đúng, tất nhiên, néu ở nơi không có người mà động thủ đánh người thì tình hình sẽ khác.
Vương Siêu nghe lời Lưu Tiểu Viễn nói, tức giận trừng mắt nhìn Từ Hữu Mậu, sau đó buông tay đang túm lấy cỗ áo của Từ Hữu Mậu ra.
"Ông chủ Từ, chuyện này thực sự không phải do ông chỉ đạo sao?" Lưu Tiểu Viễn cười hì hì hỏi.
Vương Siêu nghe vậy, vô cùng khó hiểu, lập tức hỏi: "Tiểu Viễn, chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn là do ông ta làm, tên này rất nham hiểm."
"Chuyện này không phải do tôi làm, Từ Hữu Mậu tôi dám làm dám chịu." Từ Hữu Mậu lớn tiếng nói.
"Ô, vậy ông chủ Từ có dám chỉ tay lên trời mà thề độc không?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Từ Hữu Mậu nghĩ thầm, nếu thề độc có tác dụng, thế thì không biết ông trời bận rộn đến mức nào, bởi vì trên đời này không biết có bao nhiêu người ngày ngày chỉ tay lên trời thề thốt hết lời nọ đến lời kia, ông trời sao mà có thể nhớ hết.
Từ Hữu Mậu nói: "Có gì mà không dám, dù sao chuyện này cũng không phải do tôi làm. Nếu như chuyện này là do Từ Hữu Mậu này làm, vậy thì tôi đây sẽ không được chết tử tế!"
Từ Hữu Mậu này cũng là kẻ độc ác, lời thề độc như vậy mà cũng dám thốt ra, quả là một kẻ liều lĩnh.
Lưu Tiểu Viễn nghe lời Từ Hữu Mậu nói, lập tức nhân lúc ông ta không chú ý, nhét một viên thuốc nghe lời vào miệng ông ta.
"Có thứ gì vào miệng tôi vậy?" Từ Hữu Mậu cảm thấy có thứ gì đó vào miệng mình, định nhổ ra nhưng viên thuốc nghe lời đã theo cỗ họng vào bụng ông ta rồi.
Ngay lập tức, vẻ mặt ngạo mạn của Từ Hữu Mậu biến mất, con người trở nên có chút đờ đẫn.
"Từ Hữu Mậu, tôi hỏi ông lần nữa, chuyện lần này có phải do ông chỉ đạo không?" Lưu Tiểu Viễn cười tươi hỏi.
Vương Siêu ở bên cạnh nghĩ thầm sao Tiểu Viễn ngố thế? Nếu như Từ Hữu Mậu không muốn nói thì dù anh có hỏi mười lần trăm lần thì ông ta cũng chẳng chịu thừa nhận đâu, cứ giao cho cảnh sát là được. Mọi người cũng cho rằng câu hỏi này của Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn là vô nghĩa, bởi vì nếu thảm vấn mà đều dùng cách này thì ai cũng có thể đi thẳm vấn, đâu cần phải đào tạo chuyên môn.
Tuy nhiên, điều bất ngờ với mọi người là lần này Từ Hữu Mậu lại gật đầu nói: "Chuyện này đúng là do tôi chỉ đạo."
Nghe lời Từ Hữu Mậu nói, những người có mặt đều ngạc nhiên, hôm nay là sao vậy, sao toàn xảy ra những chuyện kỳ lạ thế này, trước là vợ của Từ Đức Lợi vô cớ khai ra, giờ đến Từ Hữu Mậu cũng thành khẩn khai ra, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
Lưu Tiểu Viễn không đề ý đến vẻ mặt kinh ngạc của những người khác, tiếp tục hỏi: "Từ Hữu Mậu, tôi hỏi ông, tại sao ông lại chỉ để vợ của Từ Đức Lợi đến đây gây chuyện, ông làm thế vì mục đích gì?"
Từ Hữu Mậu nói: "Nhà máy của Vương Thành Công và nhà máy của tôi là đối thủ, đồng thời cũng là oan gia. Chỉ cần nhà máy của ông ta phá sản thì tự nhiên nhà máy của tôi sẽ làm ăn tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, hôm nay ở khách sạn, Vương Thành Công và con trai ông ta khiến tôi mát một đơn hàng lớn, tôi phải trả thù. Cho dù tôi không thể khiến Vương Thành Công tán gia bại sản thì cũng phải khiến Vương Thành Công bị thương động gân động cốt."
"Ông có thể kể hết những chuyện xấu mà ông đã làm trong những năm qua không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Từ Hữu Mậu nói: "Được, những chuyện xấu lớn nhỏ mà tôi đã làm trong những năm qua không đếm xuê, tôi sẽ kế từ..."
"Đừng kể hết, tôi không có nhiều thời gian, ông chỉ cần kể ra vài chuyện xấu lớn nhất mà ông đã làm là được." Lưu Tiểu Viễn nói.
Từ Hữu Mậu lập tức nói: "Những năm qua tôi đã làm bốn chuyện xấu lớn nhát, chuyện thứ nhát là giết một đối thủ của tôi, tôi lừa anh ta ra ngoài, giết anh ta trên đỉnh núi, rồi ném xác xuống vực, ha ha... Chuyện này không ai biết, tôi làm rất kín kẽ..."
Sau khi Từ Hữu Mậu kể xong mọi chuyện, Lưu Tiểu Viễn lập tức để đại sư Châu Tinh Trì biến mất, ngay lập tức Từ Hữu Mậu và vợ của Từ Đức Lợi đều trở lại bình thường.
Hai người này vừa trở lại bình thường thì đương nhiên không nhớ chuyện trước đó nữa, vợ của Từ Đức Lợi lại tiếp tục lăn ra ăn vạ, Từ Hữu Mậu lại muốn Lưu Tiểu Viễn tránh ra.
Lưu Tiểu Viễn cười nhìn Từ Hữu Mậu nói: "Ông chủ Từ, giờ thì ông không đi được nữa rồi, các đồng chí cảnh sát sẽ đưa ông đến đồn cảnh sát một chuyến."
"Đưa tôi đến đồn cảnh sát làm gì? Tôi có phạm chuyện gì đâu." Từ Hữu Mậu lớn tiếng nói, nói còn rất hùng hồn.
Những lời Từ Hữu Mậu vừa khai, cảnh sát đều nghe rõ môn mội.
Cảnh sát tiến lên nói: "Từ Hữu Mậu, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ án giết người cách đây sáu năm, còn có một vụ cách đây năm năm..." Nghe cảnh sát nói, trong mắt Từ Hữu Mậu thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, vì bốn chuyện mà cảnh sát vừa nói đều là do Từ Hữu Mậu làm.
Theo Từ Hữu Mậu thấy, bốn chuyện này mình làm rất kín kẽ, cảnh sát căn bản không tìm ra được manh mối, tại sao bây giờ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ họ đã tìm được bằng chứng phạm tội của mình rồi sao?
"Các anh có phải nhằm lẫn gì không, tôi là công dân tuân thủ pháp luật mà?” Từ Hữu Mậu nhìn cảnh sát hỏi.
"Có nhằm lẫn hay không thì về đồn rồi nói tiếp." Nói rồi, cảnh sát áp giải Từ Hữu Mậu lên xe cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận