Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 640: Chúng tôi chỉ đang so tài

Chương 640: Chúng tôi chỉ đang so tàiChương 640: Chúng tôi chỉ đang so tài
Chương 640: Chúng tôi chỉ đang so tài
Chắc chắn là mình nhìn nhằm, Triệu Khởi Sinh dụi mắt thật mạnh, tưởng rằng mình bị ảo giác giữa ban ngày.
Kết quả, vẫn thấy như vậy, hai vệ sĩ của mình ngã lăn ra đất rên rỉ đau đớn, hoàn toàn mắt đi khả năng chiến đấu.
Lúc này, Triệu Khởi Sinh mới biết rằng thằng nhóc trước mặt không phải người thường.
"Cậu muốn làm gì?" Thấy Lưu Tiểu Viễn đi về phía mình, Triệu Khởi Sinh sợ hãi hỏi.
Lưu Tiểu Viễn không thèm để ý đến Triệu Khởi Sinh, mà đi đến bên cạnh Triệu Vũ, vỗ nhẹ vào mặt Triệu Vũ nói: "Nhớ lời tôi nói, đừng làm phiền em họ tôi học, nghe rõ chưa?"
Triệu Vũ đã không còn vẻ ngông cuồng như trước, sợ hãi vội gật đầu nói: "Biết rồi, biết rồi."
"Biết là tốt."
"Có chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người tránh ra một chút!" Bảo vệ nhà trường lập tức chen vào, tay cầm vũ khí, thấy tình hình trong sân, liếc nhìn mọi người.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đánh người?" Một bảo vệ dẫn đầu hỏi.
Không ai lên tiếng, sau khi chứng kiến thân thủ của Lưu Tiểu Viễn, không ai có gan chỉ trích Lưu Tiểu Viễn.
Nhưng Lưu Tiểu Viễn lại chủ động đứng ra, nói: "Tôi đánh người nhưng chúng tôi chỉ đang so tài võ nghệ, nếu anh không tin, có thể hỏi ông ta." Lưu Tiểu Viễn nói, chỉ vào Triệu Khởi Sinh.
Triệu Khởi Sinh liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, thầm nghĩ nếu bây giờ mình không làm theo lời cậu ta nói, biết đâu sẽ bị đánh một trận. Huống hò, cho dù có chỉ trích là cậu ta đánh người thì bảo vệ nhà trường cũng không thể làm gì thằng nhóc này.
Suy nghĩ trước sau, Triệu Khởi Sinh gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi đang so tài ở đây."
Bảo vệ không phải là kẻ ngốc, đương nhiên không tin vào cái cớ này nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, người trong cuộc đều không nói gì, họ cũng không ngốc mà đi quản chuyện này.
"Đây là trường học, không phải nơi để đánh nhau so tài, nếu muốn so tài thì đi nơi khác mà so, biết chưa." Bảo vệ nói xong câu này, liền dẫn người đi.
Bảo vệ vừa đi, Lưu Tiểu Viễn cũng dẫn theo Lưu Tiểu Thiến và Đàm Uyễn Thu đi.
"Ông xã, sao anh lại để thằng nhóc đó đi như vậy, em không nuốt trôi cục tức này." Kim Bích Trì nhìn theo bóng lưng của Lưu Tiểu Viễn, tức giận nói.
Triệu Khởi Sinh nheo mắt, đầy vẻ oán độc, nói: "Tất nhiên là không, anh chắc chắn phải nghĩ cách giết chết thằng nhóc này, để anh mát mặt thế này."
"Ông xã, anh định dạy cho thằng nhóc đó một bài học thế nào?" Kim Bích Trì hỏi.
Triệu Khởi Sinh nhìn xung quanh, nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta lên xe rồi nói tiếp, đúng rồi, đã báo danh cho con trai chưa?”
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Kim Bích Trì nói: "Đã báo danh cho con trai rồi."
Lên xe, Đàm Uyễn Thu nói: "Anh rễ, em thấy nhà Triệu Vũ chắc chắn sẽ trả thù, anh rễ phải cần thận."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Anh biết chuyện này, nếu bọn họ dám đến trả thù, anh rễ sẽ cho bọn họ biết tại sao hoa lại đỏ như vậy."
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn lái xe đưa Đàm Uyễn Thu về nhà trước, sau đó lại đưa em họ Lưu Tiểu Thiến về nhà, nhiệm vụ của Lưu Tiểu Viễn coi như hoàn thành.
Còn về chuyện trả thù của Triệu Khởi Sinh, Lưu Tiểu Viễn không hề để trong lòng, với một kẻ tầm thường như Triệu Khởi Sinh, Lưu Tiểu Viễn không thèm để mắt đến, nếu ông ta không biết điều mà đến trả thù, ông ta sẽ chết rất thảm.
Buổi tối, tại nhà Triệu Khởi Sinh.
Những năm gần đây, Triệu Khởi Sinh làm ăn phát đạt, làm nhiều việc phi pháp, cũng chính vì vậy mà trong thời gian ngắn, Triệu Khởi Sinh đã tích lũy được một khối tài sản khổng lò.
"Đã điều tra được manh mối gì về thằng nhóc kia chưa?" Triệu Khởi Sinh ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo chân nhìn người đàn ông trước mặt hỏi.
Người đàn ông nói: "Đã điều tra rõ rồi, anh họ của Lưu Tiểu Thiến tên là Lưu Tiểu Viễn, là người nông thôn, hiện đang làm việc tại một khách sạn ở thị trấn của họ nhưng có một điều rất kỳ lạ."
Triệu Khởi Sinh hỏi: "Có gì kỳ lạ? Nói nhanh.”
"Ông chủ, Lưu Tiểu Viễn này lái một chiếc Mercedes, một anh chàng nông thôn, chỉ là tổng giám đốc của một khách sạn hạng ba ở thị trấn của họ, làm sao anh ta có nhiều tiền như vậy để mua một chiếc xe đắt tiền như vậy, hơn nữa biển số xe này còn là của Thủ Đô."
Nghe đến đây, Triệu Khởi Sinh cũng có chút bối rối, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Các người hãy đi điều tra kỹ lại xem, xem có thể điều tra thêm được một số manh mối hữu ích không."
Triệu Khởi Sinh nghe nói Lưu Tiểu Viễn lái một chiếc xe giá trị hàng triệu đô la, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cáp dưới của Triệu Khởi Sinh trả lời một tiếng rồi lui xuống.
Lưu Tiểu Viễn đương nhiên không biết Triệu Khởi Sinh đang điều tra anh, cho dù có biết, Lưu Tiểu Viễn cũng không quan tâm.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Tô Vân đeo cặp sách vui vẻ đi học, Tô Tuyết không yên tâm để em gái mình đi một mình, nhất quyết đòi đưa em đi học nhưng bị Lưu Tiểu Viễn gọi lại.
"Tô Tuyết, Tô Vân lớn thế này rồi, con bé tự đi học là được rồi, cô xem những đứa trẻ khác đều tự đi học. Hơn nữa, Uyễển Nghi cũng đến trường, có chuyện gì thì Uyễn Nghi sẽ chăm sóc con bé." Lưu Tiểu Viễn nói. Tô Tuyết thấy Lưu Tiểu Viễn nói có lý, gật đầu, nói với Đàm Uyễn Nghi: "Uyễn Nghi, làm phiền cô chăm sóc Tô Vân một chút."
"Làm phiền gì chứ, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Tô Vân, chăm sóc Tô Vân là điều đương nhiên." Đàm Uyên Nghi cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận