Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1529: Nói dối không chớp mắt

Chương 1529: Nói dối không chớp mắtChương 1529: Nói dối không chớp mắt
Chương 1529: Nói dối không chớp mắt
Cũng may tên kia phúc lớn mạng lớn, bị Bạch Hổ ném xuống như vậy mà không chết ngay, mà rơi trúng cây, bị cành cây mắc vào quân áo.
Ừm, cũng may là quần áo của hắn tốt nên mới không bị rơi xuống.
Cứu mạng, cứu mạng... Sau khi bị mắc vào cành cây, tên đó liền kêu cứu lớn tiếng, hy vọng có người đến cứu mạng hắn ta. Lưu Tiểu Viễn lập tức bay xuống, cứu hắn ta xuống, dù sao Lưu Tiểu Viễn cũng không muốn lấy mạng của hắn ta, thế nên tạm thời mới cứu hắn ta như vậy.
Sau khi đứng vững trên mặt đất, toàn thân tên đó run rẩy, vì bây giờ hắn ta đã là một phế nhân, một phế nhân vô dụng.
Lưu Tiểu Viễn không thèm để ý đến tên này, dẫn Bạch Hổ đến bên cạnh tên đó, chỉ thấy tên đó đập xuống đất một cái hố lớn. Tên đó nằm trong hố, không biết sống chết ra sao, nhưng Lưu Tiểu Viễn đoán tên này sẽ không chết nhanh như vậy, chắc là không sao đâu.
"Đứng dậy đi, định nằm trong đó bao lâu nữa?" Lưu Tiểu Viễn nhìn tên trong hố hỏi.
Tên đó vẫn không nhúc nhích, vẫn nằm im trên mặt đất, không động đậy.
"Đã thích nằm trong hố như vậy, được thôi, tôi sẽ tìm ít đất chôn anh, để anh nằm ở đây mãi mãi." Lưu Tiểu Viễn thản nhiên nói.
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, đối phương lập tức mở mắt, vội vàng nói: Đừng, đừng, tôi đứng dậy.
Tên đó lập tức đứng dậy khỏi hố lớn, rồi bay ra ngoài, Lưu Tiểu Viễn nhìn tên này, cười nói: "Diễn trước mặt tôi, chẳng khác nào Quan Công múa đại đao trước mặt Lã Bố."
Đối phương vội vàng nói: "Vâng, tôi biết sai rôi, xin anh tha cho tôi một mạng, tôi biết sai rồi." Lưu Tiểu Viễn nói: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp để Bạch Hổ phế bỏ tu vi của tên này, sau đó dẫn Bạch Hổ đi mất, mặc kệ hai đệ tử phái Côn Luân bị phế tu vi tự sinh tự diệt ở đây.
Về đến nhà, Tô Tuyết nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Hai đệ tử phái Côn Luân kia đâu?
Lưu Tiểu Viễn nói: "Anh đã biến bọn họ thành người bình thường, để bọn họ tự sinh tự diệt trong núi đi. Anh nghĩ bọn họ sẽ sớm học được cách sinh tôn, săn bắt động vật trong núi để biến thành thức ăn thôi." Đàm Yên Nhiên nói: "Tiểu Viễn, lân này anh trừng phạt người của phái Côn Luân, liệu có gặp rắc rối không?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Bây giờ bất kể có đối phó với người của phái Côn Luân hay không thì cũng đã đắc tội với phái Côn Luân rồi."
Lưu Tiểu Viễn không nói sai, chuyện này bất kể Lưu Tiểu Viễn làm thế nào, đều đắc tội với phái Côn Luân rồi, vì phái Côn Luân muốn Tô Tuyết làm thánh nữ Lưu Tiểu Viễn sẽ không đồng ý, thế nên đắc tội với bọn họ là chuyện không tránh khỏi. "Tiểu Viễn, đều tại em không tốt, liên lụy đến mọi người." Tô Tuyết như một đứa trẻ làm sai chuyện, xin lỗi Lưu Tiểu Viễn.
Tô Tuyết cũng biết phái Côn Luân là phái tu chân lớn nhất, đắc tội với phái Côn Luân, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lưu Tiểu Viễn cười một tiếng, an ủi: "Tuyết Nhi, em đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan gì đến em, em đừng đổ lỗi cho bản thân, cũng đừng tạo áp lực cho mình."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Tuyết lại hay suy nghĩ lung tung, cô cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Đàm Yên Nhiên cũng khuyên: "Tô Tuyết, em đừng nghĩ như vậy, em đây là ngôi nhà mà họa từ trên trời rơi xuống, chuyện này không liên quan đến em, em đừng nghĩ nhiều."
Tô Tuyết nói: "Cảm ơn mọi người, em sẽ không nghĩ nhiều đâu, cảm ơn."
Lưu Tiểu Viễn hiểu rõ, Tô Tuyết tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng không dễ chịu, sẽ có áp lực.
Tất nhiên, Lưu Tiểu Viễn cũng biết chuyện này có chút phiên phức, không biết tại sao phái Côn Luân lại đột nhiên muốn Tô Tuyết đi làm thánh nữ của họ, Lưu Tiểu Viễn luôn cảm thấy trong đó có mùi âm mưu.
"Được rồi, Tuyết Nhi, đừng nghĩ nhiều nữa, vui vẻ lên nào." Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói.
"Vâng, em đi giặt quần áo đây, hai người nói chuyện đi. Tô Tuyết nói với Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cũng không ngăn cản, lúc này, có lẽ để Tô Tuyết bận rộn một chút, cô sẽ không có những suy nghĩ lung tung này nữa.
Tô Tuyết đi giặt quân áo, Đàm Yên Nhiên nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Tiểu Viễn, anh nói xem chuyện này phải làm sao?"
Mặc dù vừa rôi Đàm Yên Nhiên không nói gì, nhưng cô cũng hiểu, phái Côn Luân là phái tu chân lớn nhất, nếu đắc tội với phái Côn Luân thì chắc chắn sẽ không có ngày tháng tốt lành. "Yên Nhiên, anh hỏi em, em có sợ không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Đàm Yên Nhiên hỏi.
Đàm Yên Nhiên lắc đầu, nói: 'Không sợ, đi theo anh, dù phía trước là hang rồng ổ hổ, em cũng không sợ chút nào, nơi nào có anh thì nơi đó có ánh sáng.
Nghe Đàm Yên Nhiên tỏ tình như vậy, lòng Lưu Tiểu Viễn ấm áp, trực tiếp ôm Đàm Yên Nhiên vào lòng, dịu dàng nói: “Yên Nhiên, chuyện này anh cũng không biết phải làm sao nữa, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi."
Đàm Yên Nhiên nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Lưu Tiểu Viễn, nói: "Tiểu Viễn, nhưng mà chuyện này cũng nên tính toán nhanh một chút thì hơn."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Bây giờ tính toán sớm cũng vô dụng, nếu tu vi của anh có thể nghiền ép phái Côn Luân thì mọi chuyện đều dễ nói, bây giờ nói những điều này đều vô dụng."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Đàm Yên Nhiên gât đầu. nói: 'Đúng vậy, trước thực lực tuyệt đối, nói gì cũng vô dụng."
Lưu Tiểu Viễn cười, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Đàm Yên Nhiên, nói: "Được rôi, Yên Nhiên, đừng nghĩ nhiều nữa, yên tâm, em phải tin anh, chuyện này anh nhất định sẽ giải quyết."
Đàm Yên Nhiên gật đầu, nói: "Ừm, em tất nhiên là tin anh rồi, vì anh là người đàn ông của em. Đúng lúc này, Cố Vũ Tịch từ bên ngoài trở về, thấy Lưu Tiểu Viễn và Đàm Yên Nhiên ở đây tình tứ, lập tức giả vờ ho một tiếng. Nghe thấy tiếng ho của Cố Vũ Tịch, Đàm Yên Nhiên như kẻ trộm bị phát hiện, vội vàng rời khỏi vòng tay của Lưu Tiểu Viễn.
Thấy Đàm Yên Nhiên như vậy, Lưu Tiểu Viễn nói: "Có gì mà phải ngại chứ, Vũ Tịch đâu phải người ngoài..
Đàm Yên Nhiên liếc Lưu Tiểu Viễn, nói: "Nhưng mà người ta thấy ngại, anh nói chuyện với Vũ Tịch đi, em vê phòng đây."
Đợi Đàm Yên Nhiên đi rồi, Cố Vũ Tịch nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Tiểu Viễn, em cũng muốn anh ôm em, lâu lắm rôi anh không ôm em.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tối qua anh không mới ôm em sao? Em không thể nói dối trắng trợn như vậy được.
Tối qua Lưu Tiểu Viễn không chỉ ôm Cố Vũ Tịch, còn cùng cô giao lưu sâu sắc, thế mà Cố Vũ Tịch lại nói dối không chớp mắt, nói lâu lắm rồi anh không ôm cô.
Cố Vũ Tịch nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Tiểu Viễn, anh không biết một ngày không gặp như cách ba mùa thu sao? Người ta chỉ không gặp anh một lát thôi, thế mà trong lòng đã cảm thấy như cách xa nhau lâu lắm rồi. Thế nên người ta mới cảm thấy là đã lâu lắm rồi anh không ôm người ta.
Lưu Tiểu Viễn lâp tức can lời. Cố Vũ Tịch này đúng là giỏi cãi cùn! ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận