Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 335: Hôm nay đừng lãng phí sữa nữa nF

Chương 335: Hôm nay đừng lãng phí sữa nữa nFChương 335: Hôm nay đừng lãng phí sữa nữa nF
Chương 335: Hôm nay đừng lãng phí sữa nữa nhé 1
Trong cuộc gọi video với Vương Tình, Lưu Tiểu Viễn cuối cùng cũng một lần nữa giải phóng "sức mạnh hồng hoang" của mình.
Sau khi giải phóng được sức mạnh hồng hoang, giọng nói của hệ thống lập tức vang lên: ""Đinh đong, chúc mừng người chơi Lưu Tiểu Viễn đã thành công thông qua cuộc gọi video, nhận được 1000 điểm kinh nghiệm!”
Fuckl Như thế này cũng được à? Lưu Tiểu Viễn vô cùng sung sướng.
Sau đó, hai người lại tán tỉnh nhau qua video một lúc, rồi Lưu Tiểu Viễn mới tắt video, từ từ chìm vào giác ngủ. Ngày hôm sau đến khách sạn, Lưu Tiểu Viễn gặp Vương Tình. Sau chuyện tối qua, khi Vương Tình gặp Lưu Tiểu Viễn, thì trên mặt còn mang theo vẻ e thẹn, vô cùng quyến rũ.
Lưu Tiểu Viễn nhìn bộ đồng phục trên người Vương Tình, trang phục hoàn toàn tôn lên đôi gò bồng đảo đầy đặn, vòng ba nở nang và đôi chân dài miên man của cô. Lưu Tiểu Viễn vô cùng thích bộ đồng phục này.
"Chị Vương Tình, hôm nay chị đẹp quá!" Lưu Tiểu Viễn cười xấu xa nói.
Vương Tình nghe tên lưu manh này ở khách sạn còn gọi mình là chị thì hai má đỏ bừng, nếu để đồng nghiệp trong khách sạn nghe thấy thì cô sẽ rất xáu hồ. Cô nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai, Vương Tình mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô liếc xéo Lưu Tiểu Viễn, nói: "Đây là khách sạn, đừng gọi người ta là chị."
Lưu Tiểu Viễn tiến về phía Vương Tình hai bước, cười hỏi: ""Không gọi là chị, thì gọi là gì? Hay là muốn tôi gọi chị là "nương tử"”"?" Không hiểu sao, khi bị Lưu Tiểu Viễn nhỏ hơn mình vài tuổi trêu chọc, trái tim Vương Tình đập thình thịch, cảm giác như mới yêu vậy.
"Tổng giám đốc, quản lý Vương, hai người đang làm gì vậy?” Lúc này, một nhân viên đi tới, thấy hai người thì lên tiếng hỏi.
Bởi vì lúc này tư thế của Vương Tình và Lưu Tiểu Viễn có chút mập mờ, miệng của Lưu Tiểu Viễn vẫn áp vào tai Vương Tình, như thể hai người đang nói thầm gì đó.
Nghe thấy tiếng người khác, Vương Tình không tự chủ được mà rùng mình một cái, như thể mình bị bắt gian tại giường vậy.
Lưu Tiểu Viễn vẫn khá bình tĩnh, nói với nhân viên đó: “Tôi đang bàn bạc một chút chuyện với quản lý Vương, không có chuyện của anh đâu!"
Nhân viên đó bán tín bán nghi nhìn Lưu Tiểu Viễn và Vương Tình, sau đó mỉm cười, gật đầu một cái rồi rời đi.
Người kia vừa đi, Vương Tình lập tức lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn thấy Vương Tình sợ hãi như vậy thì bật cười: "Chị Vương Tình, chị sợ gì thế? Sợ tôi ăn thịt chị à?”"
Vương Tình gật đầu: "Đúng vậy, tôi sợ tên lưu manh nhà cậu ăn thịt tôi đấy!" Nói xong câu này, Vương Tình còn cố ý nhìn sang trái phải trước sau một chút.
Lưu Tiểu Viễn cười hì hì nói: "Chị Vương Tình, chị xem chị nói gì kìa. Nếu như ăn thì cũng là chị ăn tôi mới đúng. Chị nghĩ mà xem, nếu như chúng ta làm chuyện kia, vậy thì chẳng phải là "em gái" của chị nuốt mát "cậu em" của tôi sao?"
"Bại hoại, xấu xal" Nói xong, Vương Tình quay người chạy mắt, nếu còn tiếp tục nói chuyện với tên lưu manh này nữa, hạ thể của cô chắc sẽ ướt như lũ lụt mát.
Tối qua sau khi Vương Tình và Lưu Tiểu Viễn kết thúc cuộc gọi video, nơi tư mật của cô tự nhiên lại ướt. Bởi vì Lưu Tiểu Viễn, một đêm cô phải thay đồ lót tận hai lần, đúng là xấu hồ chết đi được!
Lưu Tiểu Viễn nhìn theo bóng lưng Vương Tình bỏ chạy, khẽ vươn tay sờ mũi mình, trong lòng tự nhủ: Tôi xấu xa chỗ nào chứ? Rõ ràng là ăn ngay nói thật, chẳng lẽ con người ta nói lời thật lòng cũng là sai sao?
Giờ ăn trưa, Lưu Tiểu Viễn gọi Dương Tử Hàm cùng đi nhà ăn. Lúc tới nhà ăn, Lưu Tiểu Viễn thấy Vương Tình cũng đang ăn ở đó, trên bàn còn để một hộp sữa, hộp sữa còn cắm một ống hút, chỉ có một mình cô ngồi một bàn.
Sau khi lấy đồ ăn xong, Lưu Tiểu Viễn gọi Dương Tử Hàm đến ngồi chung bàn với Vương Tình. Chỉ có điều, Lưu Tiểu Viễn và Dương Tử Hàm lại ngồi đối diện với Vương Tình.
Vương Tình đang ăn cơm, thấy Lưu Tiểu Viễn dẫn Dương Tử Hàm ngồi đối diện mình, hai người nhìn như một đôi tình nhân, thì trong lòng lập tức cảm thấy không được thoải mái.
Vừa ngồi xuống, Dương Tử Hàm đã lễ phép chào Vương Tình, Vương Tình lập tức mỉm cười gật đầu.
"Quản lý Vương, thật khéo quá, cô cũng đang ăn cơm à?" Lưu Tiểu Viễn cười chào Vương Tình.
Vương Tình lập tức cười gật đầu nói: "Đúng vậy, thật khéo!"
Vương Tình ăn được hai miếng thì cầm hộp sữa bên cạnh uống một ngụm. Vừa nhìn thấy cảnh này, trong đầu Lưu Tiểu Viễn không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh hấp dẫn tối qua, nghĩ đến khuôn mặt và mái tóc của Vương Tình dính đầy "sức mạnh hồng hoang" của mình, trên mặt Lưu Tiểu Viễn không tự chủ được mà nở nụ cười.
"Tổng giám đốc, cậu cười gì thế?" Vương Tình thấy Lưu Tiểu Viễn đột nhiên lại cười như thế thì không nhịn được hỏi.
Lưu Tiểu Viễn chỉ vào hộp sữa trên tay Vương Tình, nói: "Quản lý Vương, hôm nay đừng lãng phí sữa nữal"
Nghe anh nói thế, gương mặt Vương Tình lập tức ửng hồng. Dương Tử Hàm ngồi bên cạnh thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao tự nhiên mặt của quản lý Vương lại đỏ như thế? Vương Tình nghe Lưu Tiểu Viễn nói, lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua. Vương Tuyết Kỳ nhằm thứ đó thành sữa, còn bảo cô lãng phí, thực sự là xấu hồ chết đi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận