Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 188: Trở về nhà

Chương 188: Trở về nhàChương 188: Trở về nhà
Chương 188: Trở về nhà
Đang nói chuyện thì điện thoại của Mộ Dung Vũ Yến reo, là quản lý gọi đến. Quản lý và vệ sĩ vẫn luôn tìm Mộ Dung Vũ Yến nhưng không thấy, có thể nói là vô cùng lo lắng sốt ruột, đến sau khi bình tĩnh lại mới nhớ ra gọi điện cho Mộ Dung Vũ Yến.
Mộ Dung Vũ Yến báo vị trí của mình cho quản lý, rất nhanh, cửa phòng thay đồ bị gõ.
"Vũ Yến à, em không biết rằng. .". Sau khi cửa mở, quản lý còn chưa bước chân vào phòng đã bắt đầu nói. Nhưng khi cô ta nhìn thấy Lưu Tiểu Viễn trong phòng thì cả người lập tức ngây ra, cô ta không ngờ Mộ Dung Vũ Yến và Lưu Tiểu Viễn lại ở riêng trong phòng thay đồ. Tên nhóc này sẽ không làm gì Mộ Dung Vũ Yến chứ? Quản lý không tự chủ được mà nghĩ như vậy, sau đó bắt đầu quan sát Mộ Dung Vũ Yến, xem cô ta có bị Lưu Tiểu Viễn bắt nạt không.
"Chị Phương, em không sao!" Mộ Dung Vũ Yến thông minh lanh lợi, đương nhiên biết được suy nghĩ cần thận của quản lý, vội vàng cười nói: "Vừa nãy may nhờ có anh Lưu Tiểu Viễn, nếu không thì em có thể bị đám fan kia giãm đạp đến nhập viện rồi".
Quản lý nghe vậy, biết mình đã hiểu làm Lưu Tiểu Viễn, vội vàng nở nụ cười nói với Lưu Tiểu Viễn : "Anh Lưu, cảm ơn anh!"
Một lát sau, người phụ trách của ban tổ chức cũng chạy đến, xin lỗi Mộ Dung Vũ Yến, nói rằng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mong Mộ Dung Vũ Yến tha thứ.
"Ngôi sao lớn, tôi đi trước đây!" Lưu Tiểu Viễn thấy không có việc gì liên quan đến mình nữa thì xin phép cáo từ.
"Chờ đã, tôi cũng về nghỉ ngơi đây, chúng ta cùng đi nhé!" Sau khi tiếp xúc, Mộ Dung Vũ Yến phát hiện Lưu Tiểu Viễn không đáng sợ, ngược lại, ở bên anh có một cảm giác an toàn vô cùng.
Quản lý không biết tại sao Mộ Dung Vũ Yến lại vội vàng muốn về như vậy, phải biết rằng còn có một số việc phải bàn bạc với ban tổ chức. Nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ sau chuyện vừa rồi Mộ Dung Vũ Yến có chút sợ hãi, nên muốn nghỉ ngơi sớm.
Đi đến bãi đậu xe, Lưu Tiểu Viễn vừa lái xe vừa nói đùa với Mộ Dung Vũ Yến: "Ngôi sao lớn, có muốn ngồi xe của tôi không?"
Lưu Tiểu Viễn cũng chỉ là một lời mời đùa thôi, một ngôi sao như Mộ Dung Vũ Yến sao có thể ngồi loại xe bán tải này.
Nhưng điều mà Lưu Tiểu Viễn không ngờ là Mộ Dung Vũ Yến lại đồng ý, cô ta nói: "Được thôi!"
Quản lý ở bên cạnh nghe vậy thì lo lắng, một ngôi sao lớn như vậy sao có thể ngồi một chiếc xe bán tải.
"Vũ Yến. .". Quản lý định khuyên can, nhưng vừa nói ra khỏi miệng đã bị Mộ Dung Vũ Yến ngăn lại.
Mộ Dung Vũ Yến nói: "Chị Phương, không sao đâu, các chị lái xe đi theo sau là được!”
Nói xong, Mộ Dung Vũ Yến đi đến ghế phụ của xe bán tải, mở cửa xe, ngồi vào.
Quản lý còn có thể nói gì nữa, đành phải lái chiếc BMW 730 đi theo sau xe bán tải.
Trở về khách sạn, Lưu Tiểu Viễn cười hỏi: "Ngôi sao lớn, xe của tôi ngồi có thoải mái không?"
Đây cũng chỉ là một câu nói đùa, Lưu Tiểu Viễn biết, với chiếc xe bán tải giá chỉ vài chục nghìn tệ của mình, nếu ngồi thoải mái hơn chiếc BMW giá cả triệu tệ đằng sau thì đúng là bị ma ám rồi.
Mộ Dung Vũ Yến cười tươi như hoa nói: "Thoải mái, đây là chiếc xe thoải mái nhất mà tôi từng ngồi!"
Lưu Tiểu Viễn cạn lời, mấy ngôi sao này nói dối không thèm chớp mắt! "Anh, anh về rồi. A, Mộ Dung Vũ Yến, thần tượng của em. .". Lưu Tiểu Thiến và Đàm Uyễn Thu không về phòng mà cứ chờ ở sảnh khách sạn.
Lưu Tiểu Thiền và Đàm Uyễn Thu cứ hỏi Mộ Dung Vũ Yến có bị thương không, còn Lưu Tiểu Viễn, người hùng cứu mỹ nhân, thì chẳng ai quan tâm, buồn quái
"Hai em về phòng ngủ đi, sáng mai chúng ta về!" Lưu Tiểu Viễn nói.
Ban đầu tưởng đến thành phó chỉ mất một ngày, trả nhà xong là về, không ngờ lại ở lại mát máy ngày.
Mộ Dung Vũ Yến vội hỏi: "Về, về đâu?”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Về quê, tôi đến đây đề giải quyết chút việc".
Nghe nói Lưu Tiểu Viễn ngày mai về, trong lòng Mộ Dung Vũ Yến bỗng dưng có chút luyến tiếc. Mộ Dung Vũ Yến cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chẳng lẽ mình có cảm tình với người đàn ông bá đạo mà hài hước này.
Hôm sau, Lưu Tiểu Viễn lại gõ cửa phòng Lưu Tiểu Thiến và Đàm Uyên Thu, hai con lười này nghe Lưu Tiểu Viễn gọi mới từ từ bò dậy khỏi giường.
Biết được sắp được ăn sáng cùng Mộ Dung Vũ Yến, Đàm Uyễển Thu không dám dậy sau nữa, nghe tiếng gõ cửa của Lưu Tiểu Viễn, tốc độ dậy còn nhanh hơn Lưu Tiểu Thiền.
Ăn sáng thì gặp Mộ Dung Vũ Yến, Mộ Dung Vũ Yến vẫn đeo kính râm to đùng, thấy Lưu Tiểu Viễn, không còn sợ như hôm qua, cô ta chủ động mỉm cười với Lưu Tiểu Viễn. Mọi người ngồi cùng bàn ăn sáng, Lưu Tiểu Thiến và Đàm Uyễn Thu phần khích lắm, được ngồi ăn sáng cùng thần tượng, đây quả là chuyện vui không gì bằng!
"Ngôi sao lớn, hẹn gặp lại!" Ăn sáng xong, Lưu Tiểu Viễn vẫy tay chào tạm biệt Mộ Dung Vũ Yến.
"Hẹn gặp lại!" Mộ Dung Vũ Yến nói có chút luyến tiếc, như thể trong lòng đột nhiên mát đi một thứ gì đó quan trọng.
Xuất phát từ khách sạn, lái xe đến nhà Bạch Phi Phi, Đàm Uyển Nghi và Bạch Phi Phi đã đứng đợi ở cửa.
"Uyên Nghi, rảnh thì sang chơi nhé!" Bạch Phi Phi vẫy tay chào tạm biệt Đàm Uyên Nghi.
"Ừ, Phi Phi, cậu cũng rảnh thì sang chơi nhé!" Đàm Uyễn Nghi CƯỜI nói.
Về đến nhà thì hơn 12 giờ trưa, Lưu Tiểu Viễn định chiều đưa Lưu Tiểu Thiến về.
Ăn trưa xong, điện thoại của Lưu Tiểu Viễn reo, là Vương Tình gọi đến.
"Alo, Vương Tình, cô ở đâu? Hôm nay cô gọi điện cho tôi, không phải lại bảo cô phải mấy ngày nữa mới về chứ?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Vương Tình nói: "Tổng giám đốc, dạo này làm phiền anh rồi, Tuyết Kỳ chắc chắn đã gây không ít phiền phức cho gia đình anh. Yên tâm, tôi đã về rồi, chiều nay đi làm ở khách sạn, phiền anh đưa Tuyết Kỳ đến tổng giám đốc nhé"
"Được!" Lưu Tiểu Viễn nói.
"Anh, anh đang gọi điện cho ai thế? Lén lút như ăn trộm vậy". Lưu Tiểu Thiến không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Lưu Tiểu Viễn, làm Lưu Tiểu Viễn giật mình.
"Tiểu Thiến, em làm anh hét hồn!" Lưu Tiểu Viễn nói.
"Anh, anh có tật giật mình phải không? Không thì sợ gì chứ?" Lưu Tiểu Thiến nói.
"Có tật giật mình cái đầu em, anh đường đường chính chính, sợ gì chứ!"
"Vậy anh nói cho em biết, cô bé ở nhà anh là sao?" Lưu Tiểu Thiến hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Là sao thế nào, đó là con gái đồng nghiệp của anh, cô ấy có việc xin nghỉ, nhờ anh trông hộ mấy hôm!"
"Đồng nghiệp nam hay nữ?" Lưu Tiểu Thiến cười hì hì hỏi.
"Nữ!" Lưu Tiểu Viễn bực bội trả lời.
"Hì hì. .". Lưu Tiểu Thiến cười hì hì nói: "Anh, không phải đồng nghiệp nữ chứ? Chắc là hồng nhan tri kỷ nhỉ? Anh, em thấy chuyện anh bát ngờ làm bố thế này, anh nên cân nhắc kỹ lại đi, không thì chú dì của em không chấp nhận được đâu!"
"Em nói bậy bạ gì thế? Anh là người như thế sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận