Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 821: Một lời không hợp liền động thủ

Chương 821: Một lời không hợp liền động thủChương 821: Một lời không hợp liền động thủ
Chương 821: Một lời không hợp liền động thủ
"Lưu tiên sinh, anh còn trẻ, đừng nóng tính như vậy. Bất cứ chuyện gì chúng ta cũng có thể ngồi xuống thương lượng tử tế, không nhất thiết phải ầm ï như vậy mà tan đàn xẻ nghé chứ."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tính tôi nóng nảy là vậy, cho nên, xin anh hãy im miệng, nếu còn lắm lời nữa, đừng trách tôi không khách sáo."
Tên quan chức kia sợ đến mức không dám làm người nói đỡ nữa, thật sự sợ Lưu Tiểu Viễn đá mình một cái, lúc đó người thiệt thòi chính là mình.
"Dương Tử Hiên, tôi hỏi anh lần nữa, anh có thực hiện lời cá cược không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Dương Tử Hiên, ra tối hậu thư.
Lưu Tiểu Viễn và Dương Tử Hiên vốn không có mối thù sâu oán lớn gì nhưng tên Dương Tử Hiên này ngay từ đầu đã châm chọc Lưu Tiểu Viễn, nếu Lưu Tiểu Viễn không trả thù thì thật sự quá mất mặt đàn ông.
Đắng trượng phu phải phân rõ ân oán, sống theo bản tính.
Dương Tử Hiên không biết phải làm sao, nếu quỳ xuống đát học chó sủa thì thật là một điều nhục nhã.
Thấy Dương Tử Hiên vẫn còn ở đây lề mề, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp đá một cước vào chân Dương Tử Hiên, khiến Dương Tử Hiên quỳ xuống đắt.
"Dương Tử Hiên, đừng ép tôi ra tay, tốt nhất là ngoan ngoãn thực hiện lời cá cược đi." Lưu Tiểu Viễn nói.
Dương Tử Hiên quỳ trên đất còn muốn đứng lên nhưng Lưu Tiểu Viễn đã dùng tay ấn chặt vai anh ta, Dương Tử Hiên lập tức cảm thấy trên vai mình như có một ngọn núi đè lên, căn bản không đứng dậy nổi.
"Vì anh không chịu, vậy thì tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị sung sướng." Lưu Tiểu Viễn cười nói, sau đó đưa tay châm lên người Dương Tử Hiên.
Lập tức, Dương Tử Hiên cảm thấy trên người mình như có hàng vạn con kiến bò qua, ngứa đến mức Dương Tử Hiên muốn cào nát cả thịt mình.
Ngứa, ngứa quá, ngứa chết mắt.
Dương Tử Hiên điên cuồng gãi ngứa trên người mình, như muốn cào rách cả da mình.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Dương Tử Hiên hỏi: "Dương Tử Hiên, mùi vị sung sướng này có dễ chịu không?"
Dương Tử Hiên vừa gãi ngứa vừa nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Anh, anh đã làm gì tôi?”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi có làm gì anh đâu? Nếu anh có thể ngoan ngoãn thực hiện lời cá cược của mình thì mùi vị sung sướng này tự nhiên sẽ biến mát."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, Dương Tử Hiên lập tức nói: "Tôi đồng ý thực hiện lời cá cược, tôi đồng ý thực hiện lời cá cược."
Bởi vì so với chuyện học chó sủa thì cảm giác ngứa ngáy khó chịu trên người khiến Dương Tử Hiên đau không muốn sống, muốn chết luôn cho rồi.
Nghe Dương Tử Hiên đồng ý thực hiện lời cá cược, Lưu Tiểu Viễn lập tức châm lên người Dương Tử Hiên một cái, Dương Tử Hiên lập tức cảm thấy cảm giác đau đớn không bằng chết kia biến mắt.
Thấy Lưu Tiểu Viễn lật tay thành mây, úp tay thành mưa, những người có mặt đều kinh ngạc, đều nhìn Lưu Tiểu Viễn như nhìn quái vật, người này thật đáng sợ, chỉ cần châm một cái là có thể khiến người ta đau đớn không bằng chết.
Lúc này, những thương nhân và quan chức có mặt nhìn Lưu Tiểu Viễn với ánh mắt đây vẻ sợ hãi. Bởi vì dù có nhiều tiền hay có quyền đến đâu, nếu mát mạng thì mọi thứ đều không còn.
Vì vậy, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Lưu Tiểu Viễn, những người này mới thực sự vô cùng kiêng dè Lưu Tiểu Viễn, e sợ Lưu Tiểu Viễn.
Bởi vì nhìn từ thủ đoạn mà Lưu Tiểu Viễn vừa thể hiện thì việc Lưu Tiểu Viễn muốn lấy mạng họ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đối với thủ đoạn này của Lưu Tiểu Viễn, Mộ Dung Vũ Yến không còn kinh ngạc nữa, bởi vì cô đã sớm biết bản lĩnh của Lưu Tiểu Viễn không tầm thường. Còn Đàm Linh San thì không, cô hoàn toàn bị thủ đoạn của Lưu Tiểu Viễn làm cho chấn động, phát hiện ra rằng Lưu Tiểu Viễn này càng ngày càng bí ẩn!
"Nhanh lên, đừng làm mát thời gian của tôi, thời gian của tôi có hạn." Lưu Tiểu Viễn giục.
Lúc này, Dương Tử Hiên không dám nói nhảm nữa, trực tiếp nằm bò ra đất, học chó đi, học chó sủa.
Những người hóng hớt thấy Dương Tử Hiên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nằm bò ra đất học chó sủa, học chó đi, tất cả mọi người đều không còn tâm trạng để cười nữa.
Bởi vì từ chuyện của Dương Tử Hiên có thể thấy được, bản lĩnh của Lưu Tiểu Viễn đáng sợ đến mức nào.
Dương Tử Hiên học xong chó sủa và chó đi, nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Bây giò được chưa, tôi có thể đi chưa?”
Lưu Tiểu Viễn nhìn Dương Tử Hiên , nói: “Cút đi!"
Dương Tử Hiên nghe lời Lưu Tiểu Viễn, như được đại xá, liều mạng chạy ra ngoài, sợ chạy chậm trễ, lại bị Lưu Tiểu Viễn trừng phạt.
"Đinh đong! Chúc mừng người chơi Lưu Tiểu Viễn giả vờ ra oai thành công, đạt được 1000 điểm kinh nghiệm!" Giọng hệ thống vang lên trong đầu Lưu Tiểu Viễn.
Lần giả vờ ra oai này đã đạt được 1000 điểm kinh nghiệm, cũng coi như không đến buổi tiệc rượu này một cách vô ích. Mặc dù điểm kinh nghiệm có hơi ít nhưng dù sao cũng có một nghìn điểm kinh nghiệm.
Sau khi Dương Tử Hiên đi, Lưu Tiểu Viễn cũng không muốn ở lại buổi tiệc rượu này nữa, dù sao thì kinh nghiệm cũng đã kiếm được rồi, ở lại cũng không cần thiết nữa.
"Ông chủ Mẫn, tôi đi trước." Lưu Tiểu Viễn đi đến bên cạnh Mẫn Đông Thanh nói. Mộ Dung Vũ Yến thấy Lưu Tiểu Viễn định đi, lập tức nắm tay Lưu Tiểu Viễn nói: "Lưu Tiểu Viễn, anh định đi đâu?”
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Về khách sạn ngủ, sao vậy? Cô có muốn đi cùng không?"
Mộ Dung Vũ Yến tức giận trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, tên này sao lại lắm mồm thế, trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Tôi đói rồi, anh mời tôi ăn cơm đi."
Lưu Tiểu Viễn biết Mộ Dung Vũ Yến đói bụng là giả, thực ra chỉ muốn đi theo mình.
"ĐI thôi, tôi mời, mời cô ăn mì xào." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Đàm Linh San lập tức tiến lên nói: "Lưu ca, có muốn mời tôi ăn mì xào không?” Nghe Đàm Linh San chủ động bảo mình mời cô ăn mì xào, Lưu Tiểu Viễn lập tức nhớ đến một người ở quê trước kia đi làm xa, anh ta nói vào những năm 2000. gái trong xưởng rất dễ tán, đôi khi chỉ cần một bát mì xào là có thể tán đồ.
Chẳng lẽ chuyện tốt như vậy lại xảy ra với mình, một bát mì xào tán được hai cô nàng Mộ Dung Vũ Yến và Đàm Linh San?
Những thương nhân hợp tác với nhà họ Đàm thấy Đàm Linh San định đi, lập tức tiến lên nói: "Đàm tiêu thư, thay tôi hỏi thăm sức khỏe của bó và ông nội cô."
Đàm Linh San vẫy tay với những người nịnh nọt mình: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ chuyền lời."
Sau khi lên xe của Đàm Linh San, Đàm Linh San cười hỏi: "Lưu ca, định mời chúng tôi ăn cơm ở đâu vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận