Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 356: Có dụng ý khác 2

Chương 356: Có dụng ý khác 2Chương 356: Có dụng ý khác 2
Chương 356: Có dụng ý khác 2
Lưu Tiểu Viễn đi vào nhà, không thấy bóng dáng Vương Tuyết Kỳ đâu thì tò mò hỏi: "Tuyết Kỳ đâu rồi?"
Vương Tình chỉ vào phòng: "Con bé ngủ rồi."
Nghe đến đây, Lưu Tiểu Viễn biết Vương Tuyết Kỳ tối nay ngủ sớm như vậy chắc chắn là do Vương Tình cố ý. Nếu không thì, bình thường giờ này Vương Tuyết Kỳ chắc chắn vẫn đang ngồi trên ghế sofa xem tiVI.
"Ôi, sao Tuyết Kỳ tối nay ngủ sớm thế?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Vương Tình nói: "Có lẽ hôm nay chơi hơi mệt, nên ngủ sớm." "Ô, vậy sao? Chẳng lẽ không phải cô dỗ cô bé ngủ sớm sao?" Lưu Tiểu Viễn đột nhiên nghiêng người lại gần Vương Tình, cười hỏi.
"Đáng ghét!" Vương Tình thấy mưu kế nhỏ của mình bị Lưu Tiểu Viễn nhìn thấu thì xấu hổ đỏ bừng mặt mũi.
"Tôi đáng ghét ở chỗ nào." Lưu Tiểu Viễn hỏi xong, thì cũng không chờ Vương Tình trả lời. Anh cúi đầu, hôn cô một cách bá đạo.
Một lúc sau, hai người mới tách ra, Vương Tình mắt đẫm nước, như sương khói bao phủ, nhìn Lưu Tiểu Viễn, thẹn thùng nói: "Rõ ràng anh xấu xa như thế, thế mà em lại thích anh đến vậy!"
"Ha ha, lại mắng anh là đồ xấu xa rồi, vậy thì anh xấu xa cho em xem!" Lưu Tiểu Viễn nói xong thì vỗ mạnh một cái vào mông Vương Tình. Sau đó, anh ôm Vương Tình đến bên ghé sofa, đặt Vương Tình xuống.
"Em tự cởi hay là anh cởi giúp?" Lưu Tiểu Viễn vừa nói, vừa chỉ vào quần áo trên người Lưu Tiểu Viễn.
Vương Tình liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Để em tự cởi, anh làm hỏng quần áo của em thì em không có tiền mua nữa đâu!"
Sau khi Vương Tình cởi bỏ quần áo trên người, Lưu Tiểu Viễn khẽ cười: "Quản lý Vương, anh không sợ làm hỏng quần áo của em đâu, dù sao thì chút tiền mua quần áo mới cho em, anh cũng không thiếu!"
Sau khi bước ra khỏi nhà Vương Tình, tâm trạng Lưu Tiểu Viễn vô cùng vui vẻ, không thể diễn tả thành lời. Khi trở về nhà, Trần Ba lập tức kéo Lưu Tiểu Viễn lại, nói là muốn dẫn anh đi gặp một người bạn.
Lưu Tiểu Viễn vốn không muốn đi, nhưng thấy vẻ nhiệt tình của Trần Ba, thì đi gặp cũng được.
Người bạn này của Trần Ba cũng là vì Huyết Linh Chi mà đến, chỉ là không ở đây. Bọn họ hẹn nhau tối nay vào huyện thành chơi một chút, nói trắng ra là đi tìm gái.
Nếu không phải đợi Lưu Tiểu Viễn, thì Trần Ba đã đi từ lâu rồi. Trần Ba muốn kéo Lưu Tiểu Viễn đi theo, một là Trần Ba cảm thấy Lưu Tiểu Viễn không đơn giản như vẻ bề ngoài, muốn nhân cơ hội này làm quen.
Hai là, dẫn Lưu Tiểu Viễn đi theo, thì anh ta sẽ có một tài xế miễn phí. Hai người lái xe đến một cái gọi là câu lạc bộ giải trí ở huyện thành, Trần Ba kéo Lưu Tiểu Viễn đi vào bên trong.
Hai người vào một phòng riêng, đèn bên trong hơi tối, nhưng Lưu Tiểu Viễn vẫn nhìn rõ, trong phòng có hai người đàn ông và bốn người phụ nữ đang uống rượu.
Hai người đàn ông vừa uống rượu, vừa không ngừng sờ soạng trên người phụ nữ. Những người phụ nữ kia không những không trách, ngược lại còn rất hưởng thụ, còn vừa đánh vừa mắng yêu rằng ghét.
Trên đời này đúng là có chuyện trùng hợp đến vậy, hai người đàn ông này Lưu Tiểu Viễn đều quen biết, hơn nữa còn từng động thủ với họ. Hai người đàn ông này là Thái Khải Cương và Trần Chính Nghĩa, Trần Chính Nghĩa chính là người đã phát biểu cảm nghĩ về việc trứng nát, còn Thái Khải Cương thì bị Lưu Tiểu Viễn ném xuống sông hai lần.
Lúc này, có thể nói là kẻ thù gặp nhau, vô cùng đỏ mắt, khi Lưu Tiểu Viễn phát hiện ra Thái Khải Cương và Trần Chính Nghĩa, thì hai người cũng phát hiện ra Lưu Tiểu Viễn.
Hai người thấy kẻ thù ngày xưa, thì lập tức đây người phụ nữ bên cạnh ra, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Trần Ba thấy cảnh này, không khỏi hỏi: "Thái huynh, Trần huynh, mọi người quen nhau sao?”
"Quen, đương nhiên là quen, chúng tôi nhớ rất rõ về anh bạn này!" Thái Khải Cương nghiến răng nghiền lợi nói. Trần Ba nghe giọng điệu của Thái Khải Cương, thì biết chuyện không như mình nghĩ, xem ra tối nay chuyện này khó mà êm xuôi.
"Tôi cũng rất nhớ Trứng Nát huynh và Ướt Sũng huynh lắm!" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Trước kia khi Lưu Tiểu Viễn là cao thủ Ám kình thì đã chẳng thèm sợ hai tên ngốc này rồi, huống chỉ bây giờ Lưu Tiểu Viễn đã là cao thủ Hoá kình.
Trần Chính Nghĩa và Thái Khải Cương nghe Lưu Tiểu Viễn gọi mình như vậy thì tức đến mặt mày xanh lét. Bởi vì bọn họ nghe anh gọi thế thì trong đầu sẽ không tự chủ được mà nhớ lại nỗi nhục mà mình phải chịu dưới tay Lưu Tiểu Viễn.
"Trần Ba, thằng nhóc này có thù với chúng tôi, tôi hy vọng khi chúng tôi ra tay, anh chỉ cần giữ thái độ trung lập là được!" Trần Chính Nghĩa tức giận nói.
"Cái này..." Trần Ba có chút khó xử, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt, một bên là một tên gà mờ cảnh giới Minh kình, một bên là hai đệ tử môn phái cảnh giới Ám kình, rằn Ba đương nhiên biết nên chọn bên nào.
"Được!" Trần Ba đành phải gật đầu đồng ý, sau đó giả vờ tốt bụng nói với Lưu Tiểu Viễn: "Lưu tiên sinh, xin lỗi cậu, cậu tự cần thận nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận