Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 488: Anh là nông dân

Chương 488: Anh là nông dânChương 488: Anh là nông dân
Chương 488: Anh là nông
dân
"Sở Sở, cậu đừng giấu nữa, chúng ta là bạn cùng phòng, cậu còn giấu bọn tớ làm gì. Đây rõ ràng là bạn trai của cậu, nếu không thì giữa trưa còn đến quán cà phê uống cà phê làm gì. Viên Phượng Phương nói.
Triệu Sở Sở thấy hai người bạn học của mình đều không tin lời mình nói, cũng lười giải thích. Triệu Sở Sở chuyên chủ đề hỏi: "Hai cậu đến đây là để hẹn hò với anh chàng đẹp trai nào vậy?”
Viên Phượng Phương nói: "Cậu đoán đúng rồi, chúng tớ hẹn bạn trai đến đây uống cà phê, uống xong thì đi chơi. Sở Sở, hay là lát nữa chúng ta đi cùng nhau nhé." Ôi, hai người các cậu thế mà lại giấu tớ đi tìm bạn trai, tớ phải xem xem bạn trai của hai người trông như thế nào, là công tử nhà nào." Triệu Sở Sở cười nói.
"Sở Sở cậu còn nói chúng tớ à? Chẳng phải cậu cũng giấu bọn tớ đi tìm bạn trai còn gì?”
Máy cô gái đang đùa giỡn, hoàn toàn coi Lưu Tiểu Viễn như không khí. Lưu Tiểu Viễn cũng thấy vui vì như vậy, lười phải đối phó.
Sau khi mọi người đổi sang một chiếc bàn lớn ngồi xuống, Trương Phán và Viên Phượng Phương mới bắt đầu hỏi thăm Lưu Tiểu Viễn, hỏi Lưu Tiểu Viễn làm nghề gì.
"Trồng trọt." Lưu Tiểu Viễn tùy tiện trả lời.
"Oal Nhà anh làm nông trại sao? Nông trại nhà anh lớn cỡ nào?” Trương Phán ngạc nhiên hỏi.
"huộng nước và ruộng rau cộng lại chưa đến năm mẫu." Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói.
"Cái gì!?" Trương Phán kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vào miệng: "Anh là nông dân?"
Trương Phán thấy rất kinh ngạc, cô ta không thể ngờ được Triệu Sở Sở lại đi tìm một anh chàng nông dân làm bạn trai.
"Đúng vậy, tôi là nông dân.” Lưu Tiểu Viễn gật đầu nói.
Biết được Triệu Sở Sở tìm một anh chàng nông dân làm bạn trai, tâm trạng của Trương Phán và Viên Phượng Phương lập tức tốt hơn nhiều, bởi vì hai người họ hiện tại đang tìm bạn trai, đều là những người có điều kiện gia đình khá giả, quan trọng hơn là còn là người Thủ Đô.
"Thế ở nhà anh làm ruộng có mệt không?” Viên Phượng Phương lập tức hỏi.
Lưu Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Không mệt lắm, chỉ có vài mẫu ruộng thôi, gặt xong là xong.”
"Tôi có thể hỏi một câu hơi riêng tư không? Một năm anh làm ruộng thu nhập được bao nhiêu?" Trương Phán hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Năm được mùa thì một năm thu nhập có thể lên đến cả vạn, nếu chẳng may gặp năm hạn hán thì hòa vốn là tốt lắm rồi."
"Sở Sở, sao cậu lại tìm một người bạn trai như vậy, gia đình cậu có đồng ý không?" Trương Phán giả vờ tốt bụng hỏi, thực ra là chế giễu Triệu Sở Sở có mắt như mù, tìm một anh chàng nông dân làm bạn trai.
Trương Phán vừa dứt lời, Viên Phượng Phương liền nói tiếp: "Sở Sở, không phải chúng tớ nói cậu đâu, nhưng mà với điều kiện của cậu, ít nhát cũng phải tìm một công tử nhà giàu chứ. Cậu xem tớ và Trương Phán này, bạn trai của chúng tớ đều là người Thủ Đô, hơn nữa điều kiện gia đình cũng rất tốt."
"Đúng vậy, tớ nghe bạn trai nói, anh ấy có một người anh họ vẫn chưa có bạn gái, nghe nói người anh họ này của anh ấy là người nhà họ Diệp ở Thủ Đô. Sở Sở, cậu có muốn cân nhắc không, tớ có thể nhờ bạn trai giúp đỡ, để hai người làm quen với nhau."
Triệu Sở Sở không ngờ hai người bạn cùng phòng của mình lại thực dụng như vậy, mặc dù trước đây cũng đã biết, nhưng hôm nay mới thực sự phát hiện ra, điều này khiến Triệu Sở Sở rất thất vọng.
"Irương Phán, Viên Phượng Phương, hai người đừng nói nữa, được không?" Triệu Sở Sở có chút tức giận nói.
Thấy Triệu Sở Sở tức giận, Trương Phán và Viên Phượng Phương mới im miệng.
Uống cà phê một lúc thì bạn trai của Trương Phán và Viên Phượng Phương đến, bạn trai của Trương Phán tên là Tào Vệ Quốc, bạn trai của Viên Phượng Phương tên là Quan Đông Nghĩa, ngoại hình của hai người so với anh chàng đẹp trai Lưu Tiểu Viễn này thì đúng là kém xa.
Nhưng điều kiện gia đình của hai người này khá giả, ăn mặc toàn hàng hiệu, cũng ra dáng lắm.
Tào Vệ Quốc và Quan Đông Nghĩa vừa ngồi xuống đã lập tức bị vẻ đẹp của Triệu Sở Sở thu hút, cả hai không hẹn mà cùng nhìn Triệu Sở Sở.
Bạn gái của mình so với cô gái xinh đẹp trước mặt này thì đúng là lá xanh với hoa đỏi
Trương Phán và Viên Phượng Phương không phải là người mù, thấy bạn trai của mình trước mặt mình nhìn phụ nữ khác một cách vô tư, trong lòng đương nhiên tức giận.
Tuy nhiên, cả hai đều đổ lỗi cho Triệu Sở Sở, cho rằng Triệu Sở Sở quá xinh đẹp nên bạn trai của mình mới như vậy.
"Vệ Quốc." Trương Phán ôm lấy cánh tay của Tào Vệ Quốc, giọng điệu nũng nịu nói.
Tào Vệ Quốc lúc này mới hoàn hồn, vội vàng thu hồi ánh mắt, Viên Phượng Phương cũng làm theo, Quan Đông Nghĩa cũng thu hồi ánh mắt.
Hành động của Tào Vệ Quốc và Quan Đông Nghĩa vừa rồi khiến Triệu Sở Sở khẳng định hai tên này không phải là người tốt, trước mặt bạn gái của mình mà vô tư ngắm phụ nữ khác, chắc chắn là công tử bội.
"Irương Phán, Viên Phượng Phương, tớ còn có việc, đi trước đây!" Triệu Sở Sở đẩy Lưu Tiểu Viễn đang ngồi cạnh mình, rồi đứng dậy khỏi ghé.
Đối với chuyện vớ vẫn giữa những người bạn học này của Triệu Sở Sở, Lưu Tiểu Viễn không muốn quan tâm, dù sao thì anh cũng chỉ là người ngoài cuộc. Triệu Sở Sở bảo anh đi thì anh đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận