Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 373: Khó khăn quá

Chương 373: Khó khăn quáChương 373: Khó khăn quá
Chương 373: Khó khăn quá
Vừa bước vào phòng của Dương Tử Hàm, lập tức ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, phòng của Dương Tử Hàm dọn dẹp rất gọn gàng, trên giường treo một chiếc màn chống muỗi màu hồng, chăn trên giường được gấp gọn gàng, trong phòng có một chiếc tủ quần áo không lớn lắm, chắc hẳn là đựng quân áo của Dương Tử Hàm.
Nghĩ đến tối nay mình sẽ ngủ trên giường của Dương Tử Hàm, trong đầu Lưu Tiểu Viễn bắt đầu YY, nghĩ đến hình ảnh Dương Tử Hàm mặc đồ lót ngủ trên chiếc giường này...
Lập tức, người anh em của Lưu Tiểu Viễn rất không biết xấu hỗ mà dựng đứng lên, phản đối.
Lưu Tiểu Viễn lập tức cảnh cáo bản thân, trong đầu đừng nghĩ lung tung, đừng nghĩ lung tung...
Một lúc lâu sau, Lưu Tiểu Viễn mới loại bỏ được suy nghĩ đó, người anh em bên dưới cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm im.
"Giám đốc, anh có thể đi tắm rồi!" Dương Tử Hàm vừa đi vào phòng vừa nói với Lưu Tiểu Viễn, tóc còn ướt sũng.
Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.
Phù dung nổi lên từ làn nước trong, loại bỏ các vét khắc một cách tự nhiên.
*Phù dung nổi lên từ làn nước trong, loại bỏ các vết khắc một cách tự nhiên.
Thấy Dương Tử Hàm vừa tắm xong, trong đầu Lưu Tiểu Viễn không khỏi hiện lên câu thành ngữ này.
Dương Tử Hàm vừa tắm xong trông đặc biệt trong sáng quyến rũ, một hai giọt nước nhỏ trên khuôn mặt trắng hồng của Dương Tử Hàm, càng thêm phần xinh đẹp.
Mái tóc ướt sũng có vẻ hơi rối, có vài sợi dính trên trán, như vậy không những không làm giảm đi điểm nào, ngược lại còn khiến Dương Tử Hàm thêm phần quyến rũ.
Dương Tử Hàm thấy Lưu Tiểu Viễn nhìn mình chằm chằm, lập tức cúi đầu xuống, nói một câu: "Tổng giám đốc, anh có thể đi tắm rồi!"
Nói xong câu này, Dương Tử Hàm liền xấu hồ chạy mắt!
Lưu Tiểu Viễn lúc này mới đứng dậy, sau đó cầm thùng múc đầy hai thùng nước đi về phía phòng tắm nhà Dương Tử Hàm.
Thực ra gọi là phòng tắm, nhưng chỉ là một căn phòng nhỏ xây bằng gạch, bên trong ngoài một chiếc đèn dầu ra thì chẳng có gì.
Vừa bước vào phòng tắm, Lưu Tiểu Viễn lập tức phát hiện ra một chuyện khiến máu mình sôi lên, chỉ thấy quần áo Dương Tử Hàm vừa thay còn để lại trong phòng tắm, quan trọng nhát là cả đồ lót cũng có.
Thấy đồ lót gợi cảm màu trắng đó, người anh em vốn không được yên phận của Lưu Tiểu Viễn lại nồi loạn.
Chết tiệt! Dương Tử Hàm không phải cố ý chứ?
Thấy quần áo Dương Tử Hàm thay ra vẫn đề trong phòng tắm, Lưu Tiểu Viễn không khỏi suy nghĩ miên man.
Lúc đó, trong đầu Lưu Tiểu Viễn nảy ra một ý nghĩ, tưởng tượng giống như những nam chính trong phim cấp ba của Nhật Bản, cầm quân áo lên ngửi.
Nhưng ý nghĩ này lập tức bị Lưu Tiểu Viễn bác bỏ, không thể làm chuyện như vậy được!
Để dập tắt ngọn lửa trong lòng, Lưu Tiểu Viễn cầm nước lạnh dội lên đầu mình, nhưng chẳng có tác dụng gì, ngọn lửa đó vẫn cháy hừng hực.
Mẹ ơi, thật muốn mạng người mài
Lưu Tiểu Viễn vội vàng dời mắt khỏi đống quần áo đó, mắt không thấy, tim không phiền! Nhưng Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn không khống chế được đôi mắt của mình, không nhịn được mà phải nhìn thêm hai lần.
"Chết tiệt, không tắm nữa!" Lưu Tiểu Viễn lại dội một thùng nước giếng khác từ đầu xuống chân, đang định lấy khăn lau khô người, chết tiệt, lúc này mới phát hiện mình không có khăn.
Lưu Tiểu Viễn thấy trong phòng tắm treo hai chiếc khăn, một chiếc khô, một chiếc ướt.
Lưu Tiểu Viễn đoán, chiếc ướt hẳn là của Dương Tử Hàm, vì cô vừa mới tắm xong. Chiếc khô hẳn là của Lâm Lan Chi!
Không có khăn lau khô người, cũng không thể bảo Lưu Tiểu Viễn dùng quân áo lau người được. Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn cầm lấy chiếc khăn của Dương Tử Hàm, vừa cầm vào tay, lập tức mùi hương của sữa tắm và dầu gội hòa quyện vào nhau bay vào mũi Lưu Tiểu Viễn.
Nghĩ đến chiếc khăn này là Dương Tử Hàm đã lau người, người anh em bên dưới của Lưu Tiểu Viễn lại không ngoan ngoãn.
Lau khô người xong, Lưu Tiểu Viễn lập tức mặc quân áo rồi đi ra khỏi phòng tắm, nếu còn ở lại đây nữa, không chừng Lưu Tiểu Viễn phải luyện cánh tay của mình rồi!
Vừa mở cửa phòng tắm, Lưu Tiểu Viễn liền thấy Dương Tử Hàm cầm một chiếc khăn đi tới, Dương Tử Hàm vừa thấy Lưu Tiểu Viễn đã tắm xong, ánh mắt liếc thấy quần áo mình thay ra trong phòng tắm, mặt Dương Tử Hàm lập tức đỏ bừng như lửa đối.
"Tổng giám đốc, anh... anh tắm xong rồi sao?" Dương Tử Hàm nhỏ giọng hỏi.
Lưu Tiểu Viễn gật đầu, nhìn chiếc khăn trong tay Dương Tử Hàm, nói: "Xin lỗi, vừa nãy vì không có khăn nên đã dùng khăn của cô lau người."
Không nói thì thôi, vừa nói ra, Dương Tử Hàm xấu hỗ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
"Tổng giám đốc.." Dương Tử Hàm xấu hỗ đến mức không biết nói gì, dậm chân một cái, sau đó che mặt chạy mát.
Ôi! Có cần phải xấu hổ như vậy không? Anh còn chưa trách cô đã khơi dậy dục vọng của anh mài Cuối cùng, Lưu Tiểu Viễn còn lưu luyến nhìn quần áo Dương Tử Hàm thay ra trong phòng tắm.
"Tử Hàm, Tử Hàm!" Lưu Tiểu Viễn bước vào nhà và gọi.
"Sao vậy?" Dương Tử Hàm nghe thấy tiếng gọi của Lưu Tiểu Viễn, trái tim như hươu chạy loạn.
"Bột giặt ở đâu?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
"Tôi đi lấy cho anh!" Dương Tử Hàm nói xong liền đi lấy bột giặt.
Một lát sau, Dương Tử Hàm đã lấy bột giặt đến, Lưu Tiểu Viễn cởi áo trước mặt Dương Tử Hàm, vì vừa nãy đun lửa nên đã đổ một ít mồ hôi!
"Tổng giám đốc, anh... anh đáng ghét!" Dương Tử Hàm thấy Lưu Tiểu Viễn như vậy, thẹn thùng nói. Thấy vẻ thẹn thùng của Dương Tử Hàm, Lưu Tiểu Viễn không nhịn được nói: "Tử Hàm, có cân tôi giúp cô giặt luôn cả quần áo bên trong không!"
Dương Tử Hàm nghe vậy, xấu hỗ chạy ngay vào phòng tắm, ôm chặt quân áo mình thay ra trong tay, nói: "Không cần!" Nói xong, Dương Tử Hàm chạy vào phòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận