Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 353: Hay là uống chút sữa đi

Chương 353: Hay là uống chút sữa điChương 353: Hay là uống chút sữa đi
Chương 353: Hay là uống
chút sữa đi
"Quản lý Vương, đây không phải là nơi để tình tứ, ở đây có camera giám sát, đến văn phòng rồi tùy cô xử lý." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Tình mới nhớ ra rằng trong buồng thang máy có camera giám sát, lập tức hạ nắm đám nhỏ đang giơ lên xuống!
Đến cửa văn phòng, Vương Tình lại có chút do dự, do dự không biết có nên vào hay không. Bởi vì Vương Tình phát hiện ra rằng, tổng giám đốc bây giờ không còn là tổng giám đốc nhút nhát như trước nữa, biết đâu lần này sẽ thực sự ăn cô trong văn phòng thì làm sao đây?
"Sao thế? Quản lý Vương, sợ rồi sao?" Lưu Tiểu Viễn thấy Vương Tình do dự thì cười hỏi.
Vương Tình nghe vậy, lập tức là lời khích tướng của Lưu Tiểu Viễn. Cô nũng nịu nói: "Sợ, tất nhiên là sợ rồi."
"Ô, vậy không biết quản lý Vương sợ gì? Trong văn phòng của tôi lại không có hỗ ăn thịt người!" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Vương Tình nói: "Tổng giám đốc, trong văn phòng của anh tuy không có hổ ăn thịt người, nhưng tổng giám đốc anh lại đáng sợ hơn cả hỗ ăn thịt người!"
"Ô, tôi đáng sợ hơn cả hồ ăn thịt người sao, tôi có đáng sợ đến vậy không?”
"Hỗ chỉ ăn thịt người, còn tổng giám đốc anh không chỉ ăn thịt người mà còn trộm mắt cả trái tim. Tôi sợ lát nữa vào trong, người cũng bị tổng giám đốc anh ăn mát, tim cũng bị anh trộm mát!"
Quả nhiên phụ nữ trưởng thành quyến rũ nhất, Lưu Tiểu Viễn bây giờ chỉ hận không thể xử lý ngay yêu tinh Vương Tình này. Chết tiệt, đúng là một yêu tinh họa quốc hại dân!
"Vào đi!" Lưu Tiểu Viễn trực tiếp kéo Vương Tình vào văn phòng, sau đó đóng cửa văn phòng lại, rồi khóa trái.
Vương Tình tuy đã là mẹ của một đứa trẻ, nhưng khi bị Lưu Tiểu Viễn kéo vào văn phòng, trái tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng.
Vương Tình không biết Lưu Tiểu Viễn sẽ làm gì cô nữa? Anh có ăn cô trong văn phòng không? "Quản lý Vương, tôi thấy hôm nay cô có vẻ mệt mỏi, hay là uống chút sữa đi!" Lưu Tiểu Viễn lúc này đã dục hỏa thiêu đốt, cây trụ trời bên dưới đã sớm dựng đứng lên, đói khát không nhịn nồi.
Vương Tình nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như lửa đốt.
Lưu Tiểu Viễn thấy vẻ thẹn thùng của Vương Tình thì không nhẫn nhịn thêm được nữa. Anh lập tức ôm ngang hông Vương Tình lên, khiến cô hoảng hốt hét lên một tiếng.
Lưu Tiểu Viễn không quan tâm nhiều như vậy, anh trực tiếp đặt Vương Tình lên bàn làm việc, yêu tinh này thực sự quá quyến rũ!
Vương Tình nằm bàn làm việc, không khỏi khép chặt hai chân lại, hai tay đè trước ngực, thẹn thùng nói: "Tổng giám đốc, anh muốn làm gì?"
"Biết rõ còn cố hỏi!" Lưu Tiểu Viễn cười hắc hắc, trực tiếp gỡ hai tay Vương Tình đang che trước ngực ra. Vương Tình chỉ phản kháng một chút cho có lệ, sau đó để mặc cho Lưu Tiểu Viễn xử trí.
"Ưm..." Thân thể Vương Tình vô cùng nhạy cảm, khi đôi tay Lưu Tiểu Viễn đặt lên thân thể cô, cô không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Dưới sự tấn công của Lưu Tiểu Viễn, tiếng thở của Vương Tình càng lúc càng trở nên nặng nè. Đôi môi hồng hào của cô khẽ hé mở, ánh mắt mơ màng, vô cùng quyến rũ.
Lưu Tiểu Viễn đã không còn thỏa mãn với việc sờ soạng cách một lớp quần áo như thế này nữa. Anh lập tức vươn tay muốn cởi cúc áo của Vương Tình. Lúc này, đầu óc Vương Tình vẫn còn sót lại một chút tỉnh táo, cô dùng hết sức bình sinh, ngăn động tác của Lưu Tiểu Viễn lại.
"Tổng giám đốc, đừng..." Vương Tình lên tiếng, ánh mắt ngập tràn mê ly.
Lúc này, sự ngăn cản của Vương Tình đã trở nên vô nghĩa, Lưu Tiểu Viễn đã như thế này rồi, làm sao có thể dừng lại được nữa? Anh không hề dừng động tác, tiếp tục cởi cúc áo của cô.
Vương Tình thấy Lưu Tiểu Viễn căn bản không có ý định dừng lại thì cũng biết bản thân không thể ngăn cản được anh. Cô cũng dường như trở nên cam chịu, để mặc cho Lưu Tiểu Viễn làm bừal Dưới sự cố gắng của Lưu Tiểu Viễn, cuối cùng anh cũng cởi được cúc áo sơ mi đầu tiên của Vương Tình. Cần cổ trắng nõn của Vương Tình lộ ra, đồng thời còn thấy được cả xương quai xanh khêu gợi của côi
Sau khi cúc áo đầu tiên được cởi ra, cúc áo thứ hai cũng được Lưu Tiểu Viễn tháo ra một cách thành thạo.
Sau khi chiếc cúc áo thứ hai của Vương Tình được cởi ra, cảnh xuân trắng xóa lập tức đập vào mặt Lưu Tiểu Viễn. Nếu như không phải Lưu Tiểu Viễn có định lực mạnh, thì chỉ sợ đã chảy máu mũi rồi.
Lúc này, Lưu Tiểu Viễn làm sao có thể nhịn được nữa, anh tăng thêm tốc độ, nhanh chóng cởi sạch cúc áo của Vương Tình. Ngay lập tức, một bức tranh tươi đẹp hiện ra trước mắt Lưu Tiểu Viễn, phong cảnh như tranh vẽ, thật quyến rũ.
Mặc dù hai ngọn núi cao bị vật cản màu trắng che khuất, nhưng do quy mô của ngọn núi thực sự rất lớn, nên vật cản cũng chỉ có thể che khuất một nửa phong cảnh thôi, một nửa còn lại vẫn lồ lộ ra ngoài.
Ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, Lưu Tiểu Viễn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, chỉ có dùng tay mình gỡ bỏ vật cản che khuất phong cảnh thì anh mới có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút. Thế là, Lưu Tiểu Viễn không khách sáo mà hành động.
"Đùng!" Đến lúc này rồi mà Vương Tình vẫn không nhịn được mà đưa hai tay ra chặn lại. Nhưng kết quả thì hiển nhiên, sự cản trở của Vương Tình hoàn toàn không có tác dụng.
Hai tay của Lưu Tiểu Viễn lập tức ra sức, bắt đầu tấn công kẻ địch, chỉ có như vậy, mới có thể khiến trong lòng mình thoải mái hơn một chút.
Vương Tình vì sự cố gắng của Lưu Tiểu Viễn, cả khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn đỏ bừng như lửa đốt, toàn thân đã mát hét sức lực, trông như thể đang sa lầy không thể tự thoát ra được.
"Giám đốc Vương, tôi đói rồi, tôi muốn uống chút sữa!" Lưu Tiểu Viễn không ngừng tay, nhìn Vương Tình, nỉ non.
Lúc này, đầu óc của Vương Tình mặc dù không tỉnh táo như bình thường, nhưng cô cũng lập tức hiểu được ý của Lưu Tiểu Viễn. Anh như thế này đâu phải muốn uống sữa, rõ ràng là muốn dùng miệng để giở trò xâu với côiI
"Anh muốn uống sữa... thì... tự... tự ra ngoài lấy... Hỏi tôi làm gì?" Vương Tình mặc dù trong lòng biết ý của Lưu Tiểu Viễn, nhưng ngoài miệng vẫn nói như thế, giả vờ như không hiểu được ý tứ của anh.
"Sữa bên ngoài không ngon, tôi muốn uống sữa mà giám đốc Vương mang theo trên người." Lưu Tiểu Viễn cười xấu xa nói.
Mặc dù đã sớm biết Lưu Tiểu Viễn có ý như vậy, nhưng khi tận tai nghe Lưu Tiểu Viễn nói ra, Vương Tình vẫn ngượng ngùng đến mức muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận