Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1545: Tin tức lớn của phái Côn Luân

Chương 1545: Tin tức lớn của phái Côn LuânChương 1545: Tin tức lớn của phái Côn Luân
Chương 1545: Tin tức lớn của phái Côn Luân
Sau khi rời khỏi nhà Trương
Thiến, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy
hai chân mình mềm nhữn,
nhưng trên khuôn mặt Trương
Thiến và Vương Tình lại nở nụ
cười hạnh phúc.
Lưu Tiểu Viễn đột nhiên nhớ
đến một câu nói chí lý, đó là
không có ruộng cày hỏng, chỉ
có trâu mệt chết.
Khi vê đến nhà, Lưu Tiểu Viễn
lập tức nằm xuống ngủ.
Thời gian trồi qua nhanh như
thoi đưa, chỉ trong nháy mắt đã
nửa tháng trôi qua, hôm nay, Lưu Tiểu Viễn đang rảnh rỗi ở nhà thì đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn, là của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ của phái Côn Luân gửi đến.
Tin nhắn này nói với Lưu Tiểu Viễn rằng có thể để người phụ nữ của anh ra ngoài rồi, phái Côn Luân sẽ không để Tô Tuyết làm thánh nữ nữa.
Lưu Tiểu Viễn định gọi điện hỏi lý do nhưng nghĩ lại thôi, cho dù mình có gọi thì đối phương cũng sẽ không nghe máy.
Điều khiến Lưu Tiểu Viễn thấy kỳ lạ là tại sao phái Côn Luân lại đột nhiên không để Tô Tuyết làm thánh nữ của bọn họ nữa? Có phải là có chuyện gì xảy ra không? Hay là đối phương cố tình làm như vậy, mục đích là để Tô Tuyết ra ngoài, từ đó bắt Tô Tuyết đi?
Chưa làm rõ được sự thật của sự việc, Lưu Tiểu Viễn sẽ không để Tô Tuyết trở về.
Lưu Tiểu Viễn quyết định đi dò la tin tức vê phái Côn Luân, xem xem phái Côn Luân đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ là làm, Lưu Tiểu Viễn lập tức rời khỏi nhà, chuẩn bị đến phái Côn Luân dò la tin tức.
Kết quả là, trên đường đi, anh ta gặp hai tu sĩ đang trò chuyện, có vẻ như đang nói vê chuyện của phái Côn Luân.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, rất tò mò, lập tức tiến lên hỏi: "Hai vị đạo hữu, vừa nãy tôi nghe hai người nói chuyện vê phái Côn Luân, không biết phái Côn Luân đã xảy ra chuyện gì?"
Hai tu sĩ nghe Lưu Tiểu Viễn nói, đều nhìn Lưu Tiểu Viễn, trên mặt lộ vẻ cảnh giác.
Lưu Tiểu Viễn thấy vậy, cười nói: "Hai vị đạo hữu, tôi chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, hai tu sĩ nhìn nhau, sau đó một người nói: "Ngươi mới từ đâu vê vậy? Phái Côn Luân xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi lại không biết?"
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, trong lòng giật mình, phái Côn Luân lại xảy ra chuyện lớn, xem ra chuyện này thực sự rất lớn.
Lưu Tiểu Viễn lập tức nhớ đến lân trước tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ của phái Côn Luân đã nói với mình, ông ta nói rằng nhiều nhất là mười ngày nửa tháng nữa, có thể để Tô Tuyết trở về.
Lúc đó, Lưu Tiểu Viễn đã cảm thấy họ có âm mưu, nếu không sẽ không nói ra thời gian chính xác như vậy.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn còn cố ý hỏi lại đối phương một câu nhưng đối phương lập tức cười ha ha, không thừa nhận.
Lúc đó, Lưu Tiểu Viễn đã cảm thấy chuyện này có vấn đề, cảm thấy phái Côn Luân sắp xảy ra chuyện lớn, không ngờ lại bị mình đoán trúng.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi mới từ bên ngoài về, còn chưa biết chuyện gì xảy ra với phái Côn Luân, vừa nghe hai vị đạo hữu ở đây nói chuyện, tôi tò mò nên lên hỏi thăm một chút."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, một trong hai tu sĩ nói: "Nếu ngươi không biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết, phái Côn Luân hiện tại đã đổi chủ, nội bộ phái Côn Luân xảy ra đấu tranh, phe trưởng lão đã giết chết chưởng môn..
"Cái gì?" Lưu Tiểu Viễn nghe vậy, vô cùng kinh ngạc, không ngờ phái Côn Luân lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Điêu này giống như thời cổ đại, hoàng đế vẫn còn tại vị nhưng các quan bên dưới đã tạo phản thành công.
"Chưởng môn phái Côn Luân lại yếu kém đến vậy sao?" Lưu Tiểu Viễn không khỏi hỏi.
Theo lý mà nói, là chưởng môn của một phái, đều có những người thân tín của mình, không thể để người bên dưới tạo phản thành công được.
Hơn nữa, là chưởng môn, không phát hiện ra những hành động bất thường của người bên dưới thì đó cũng là một chưởng môn không xứng chức, chưởng môn như vậy hôm nay không bị người khác lật đổ thì ngày mai cũng sẽ bị người khác lật đổ. "Không phải là yếu kém, chưởng môn phái Côn Luân vẫn chống cự được một thời gian, nhưng bên phe trưởng lão có quá nhiều người tài, cuối cùng chưởng môn bị ép phải tự sát." Một trong hai tu sĩ nói.
"Tôi nghe nói, trận chiến này khiến phái Côn Luân suy yếu đi rất nhiều, e rằng không thể trở thành phái tu chân lớn nhất thiên hạ nữa. "Lời đồn này ngươi đừng nói lung tung, mặc dù cuộc nội loạn này gây ra tổn thất không nhỏ cho phái Côn Luân nhưng vẫn chưa tổn thương đến gân cốt của phái Côn Luân, ngươi phải biết rằng, lạc đà gây còn lớn hơn ngựa.
Cũng đúng, phái Côn Luân có bê dày lịch sử, không thể suy tàn trong chốc lát được."
Hai người đang nói chuyện, trong đầu Lưu Tiểu Viễn lại nghĩ đến những chuyện khác, phe trưởng lão mà họ nói đến, hẳn là nhóm của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ kia.
"Vậy bây giờ chưởng môn phái Côn Luân là ai?" Lưu Tiểu Viễn tò mò hỏi, không biết ai đã trở thành chưởng môn phái Côn Luân.
"Là một trưởng lão tên Vương Nhất Sinh, trước đây trưởng lão này không ra khỏi phái Côn Luân, không biết tại sao lần này lại có thể trở thành chưởng môn phái Côn Luân, thật sự là chuyện lạ.
Vương Nhất Sinh? Lưu Tiểu Viễn dường như chưa từng nghe đến cái tên này, chẳng lẽ là đại trưởng lão của phái Côn Luân? Không thể nào, nếu là đại trưởng lão của phái Côn Luân thì tu sĩ kia vừa nãy đã không nói như vậy.
Vương Nhất Sinh này rốt cuôc là nhân vật phương nào, thực sự khiến Lưu Tiểu Viễn tò mò.
Tuy nhiên, chuyện này không liên quan đến Lưu Tiểu Viễn, dù phái Côn Luân có xảy ra biến cố lớn đến đâu thì cũng không liên quan gì đến Lưu Tiểu Viễn. Thực ra, nói một cách nghiêm túc, nếu phái Côn Luân phá sản, giải tán thì đối với Lưu Tiểu Viễn lại là chuyện tốt.
"Hai vị đạo hữu, cảm ơn hai người đã cho tôi biết tin tức này, cảm ơn." Lưu Tiểu Viễn cảm ơn hai tu sĩ.
Hai tu sĩ nghe vậy, vội vàng nói không cân cảm ơn, đây chỉ là chuyện nhỏ. Đạo hữu, ngươi định đi đâu vậy? Một trong hai tu sĩ nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi còn có chút việc khác phải xử lý, xin cáo từ hai vị đạo hữu tại đây, hẹn gặp lại.
Sau khi đã biết được tin tức về phái Côn Luân, Lưu Tiểu Viễn tất nhiên phải trở về nhà.
Hai tu sĩ nghe vậy, liền tạm biệt Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn lập tức trở về nhà.
Trên đường về, Lưu Tiểu Viễn nghĩ rằng có thể gọi Tô Tuyết trở về, hiện tại phái Côn Luân đã đổi chưởng môn, Tô Tuyết hẳn là đã an toàn. Nhưng cũng không thể chủ quan, lỡ như chưởng môn mới của phái Côn Luân vẫn muốn tìm Tô Tuyết làm thánh nữ thì sẽ rất phiên phức.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một chút, Lưu Tiểu Viễn quyết định vẫn nên quan sát thêm vài ngày nữa, đợi đến khi mọi chuyện ổn thỏa rồi hãy nói.
Khi vê đến nhà, trời đã tối, bố mẹ thấy Lưu Tiểu Viễn lần này vê nhanh như vậy, mẹ không khỏi hỏi: "Con không phải nói là đi một hai ngày sao, sao lại về nhanh như vậy?”
Lưu Tiểu Viễn nói: "Việc đã xong nên con về luôn." "Ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì mẹ đi làm cho con. Mẹ nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn không muốn mẹ vất vả nấu cơm cho mình, liên nói mình đã ăn rồi, dù sao thì nhịn một bữa cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận