Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 933: Câm miệng cho ông

Chương 933: Câm miệng cho ôngChương 933: Câm miệng cho ông
Chương 933: Câm miệng
cho ông
Chẳng lẽ thằng nhóc này là Tu Chân giả? Không thể nào, nơi này của mình sao có thể có Tu Chân giả chứ.
Ông nội của Thạch Phong không ngừng nghĩ đến đủ mọi khả năng trong đầu nhưng không có câu trả lời chắc chắn.
"Tiểu huynh đệ, cậu là Tu Chân giả?" Ông nội của Thạch Phong mang theo giọng điệu không chắc chắn hỏi.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Ông nói phải thì là phải, không phải thì là không phải!"
Ông nội của Thạch Phong bị câu nói mập mờ của Lưu Tiểu Viễn làm cho càng thêm mơ hồ, cảm thấy Lưu Tiểu Viễn càng khiến mình khó nắm bắt.
"Thằng nhóc này lại biết Tu Chân giả, hơn nữa nghe đến từ Tu Chân giả cũng không hề ngạc nhiên, xem ra, nó chính là Tu Chân giả rồi." Cuối cùng, ông nội của Thạch Phong đưa ra phán đoán trong lòng mình.
Nhưng Thạch Phong lại không hề mở mắt, thấy ông nội mình ở đây nói nhiều lời vô nghĩa với Lưu Tiểu Viễn, lập tức nói: "Ông nội, nói nhiều lời vô nghĩa với thằng nhóc này làm gì? Với tu vi của ông, cho dù là mười thằng nhóc như thế này, ông cũng có thể phế bỏ nó!"
Ông nội của Thạch Phong đứng phắt dậy, đi đến trước mặt cháu trai mình, giơ tay lên, tát một cái vào mặt Thạch Phong.
Chát một tiếng, tiếng tát giòn tan vang lên trong phòng, thật chói tai.
"Câm miệng cho ông!"
Ông nội của Thạch Phong quát lớn.
Nếu Lưu Tiểu Viễn thực sự là Tu Chân giả thì cho dù có mười ông ta thì cũng không phải là đối thủ của chàng trai trước mặt này.
Nhưng Thạch Phong lại tỏ ra ngơ ngác, khó hiểu nhìn ông nội mình, hỏi: "Ông nội, ông đánh cháu làm gì? Cháu nói sai điều gì sao?"
Ông nội của Thạch Phong thấy cháu trai mình vẫn không biết mình sai ở đâu, tức giận nói: "Mau xin lỗi tiều huynh đệ này đi, mau lên!"
Thạch Phong nghe vậy, tưởng mình nghe nhằm, ông nội lại muốn mình xin lỗi tên này, sao có thể, ông nội có phải bị mất trí nhớ tuổi già rồi không.
"Ông nội, ông nói gì, cháu không nghe rõ, ông nội, ông nói lại lần nữa đi?" Thạch Phong không nhịn được hỏi.
"Ông bảo cháu xin lỗi tiểu huynh đệ này!" Ông nội của Thạch Phong lại tát Thạch Phong một cái, tát rất mạnh.
Đừng thấy ông nội của Thạch Phong ra tay nặng như vậy, thực ra ông đang bảo vệ cháu trai mình, nếu Lưu Tiểu Viễn thực sự là Tu Chân giả thì đắc tội với một Tu Chân giả thì có khi mình chết thế nào cũng không biết.
Vì vậy, so với mạng sống thì bị tát hai cái như vậy là tốt nhát rồi. BỊ ông nội tát hai cái, Thạch Phong cũng không ngốc, biết rằng ngay cả ông nội mình cũng sợ thằng nhóc trước mặt này. Nghĩ đến việc mình đã chọc phải một tên mà ngay cả ông nội cũng sợ, Thạch Phong lập tức sợ đến run rấy.
"Đại ca, tôi sai rồi, tôi không nên cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không bao giờ quấy rầy Đường Huyền nữa..."
Thạch Phong lập tức xin lỗi Lưu Tiểu Viễn, vừa nói vừa nước mắt nước mũi tèm lem.
Lưu Tiểu Viễn không thèm để ý đến Thạch Phong, mà nhìn ông nội của anh ta, nói: "Ông lão, ông cũng đã sống cả một đời rồi, ông thấy người ta phạm lỗi, chỉ cần vài câu nói là có thể xong sao?"
Ông nội của Thạch Phong nghe vậy, trong lòng giật mình, biết Lưu Tiểu Viễn không định dễ dàng tha cho cháu trai mình như vậy.
"Tiểu huynh đệ này, vậy cậu định làm thế nào, tiểu huynh đệ cứ nói ra, chỉ cần chúng tôi làm được, chắc chắn sẽ đồng ý yêu cầu của tiểu huynh đệ." Ông nội của Thạch Phong hạ giọng hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Trước tiên hãy mời mẹ con Đường Huyền ra đây, tôi muốn xem mẹ con họ có bị thương gì không!”
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, ông nội của Thạch Phong lập tức bảo cháu trai mình đi mời mẹ con Đường Huyền.
Một lát sau, mẹ con Đường Huyền đi ra, Lưu Tiểu Viễn thấy trên tay mẹ con Đường Huyền đều có vết hằn sâu, hẳn là do bị trói. "Dì, Đường Huyền, hai người không sao chứ?" Lưu Tiểu Viễn nhìn mẹ con Đường Huyền hỏi.
Đường Huyền nói: "Tiểu Viễn, tôi không sao, chỉ là mẹ tôi bị hoảng sợ một chút."
Lưu Tiểu Viễn nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy mẹ của Đường Huyền sắc mặt tái nhợt, hẳn là do quá sợ hãi.
Cũng phải, nếu đổi lại là ai, trong nhà đột nhiên có hai người lạ xông vào, sau đó trói mình lại, miệng còn không được nói, đổi lại là ai cũng sẽ SỢ.
"Dì đừng sợ, cháu ở đây, không sao đâu!" Lưu Tiểu Viễn lên tiếng an ủi.
Mẹ của Đường Huyền nhìn Lưu Tiểu Viễn, trong lòng mới an tâm hơn một chút, nói: "Tiểu Viễn à, cháu đến rồi dì mới có thể yên tâm."
"Vâng, dì, cháu ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu." Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói.
"Được rồi, Đường Huyền, cô đưa mẹ cô vào đi." Lưu Tiểu Viễn bảo Đường Huyền đỡ mẹ mình vào nhà trước, còn chuyện của mình với ông cháu nhà họ Thạch thì từ từ tính sau.
"Tiểu huynh đệ, chuyện này đúng là lỗi của chúng tôi nhưng mà, chúng tôi cũng không làm hại mẹ con họ, tiểu huynh đệ, nếu cậu không hài lòng, chúng tôi có thể bồi thường bằng tiền." Ông nội của Thạch Phong thấy sắc mặt của Lưu Tiểu Viễn đã thay đổi, lập tức nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận