Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 245: Đã dám cược thì phải chịu thua

Chương 245: Đã dám cược thì phải chịu thuaChương 245: Đã dám cược thì phải chịu thua
Chương 245: Đã dám cược thì phải chịu thua
Đối mặt với lời đe dọa của Diệp Tử Phàm, Lưu Tiểu Viễn cười ha ha nói: "Diệp Tử Phàm, tôi nhát gan lắm, anh đừng dọa tôi."
Thấy vẻ mặt cười hì hì của Lưu Tiểu Viễn, không có chút sợ hãi nào, Diệp Tử Phàm biết Lưu Tiểu Viễn đang trêu chọc mình.
"Hừ!" Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh có sợ hay không, anh cứ thử xem, nhưng đến lúc hồi hận, đừng trách tôi không nhắc nhở anhl"
Lưu Tiểu Viễn cười một tiếng, nói: "Diệp Tử Phàm, trên đời này chưa có ai mà Lưu Tiểu Viễn tôi sợ, có chiêu gì, anh cứ dùng đi, tôi tiếp hết!" Nói xong, Lưu Tiểu Viễn cầm micro hướng về phía mười vị giám khảo nói: "Mười vị giám khảo, anh Diệp Tử Phàm này chính là người của nhà họ Diệp ở Thủ Đô, lúc đầu đã nói rõ ràng là nếu thua cuộc thì sẽ quỳ xuống tự tát mình hai cái, chính anh ta là người đưa ra lời cá cược này, nhưng bây giờ anh ta lại không chịu nhận, các vị nói xem, loại người nói năng như đánh rắm này, còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?"
Mười vị giám khảo phần lớn đều là người địa phương ở Thủ Đô, sau khi biết được Diệp Tử Phàm là người của nhà họ Diệp ở Thủ Đô, sắc mặt của mọi người khi nhìn Diệp Tử Phàm đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Nếu trước đó họ biết Diệp Tử Phàm là người của nhà họ Diệp ở Thủ Đô, thì dù có đánh chết họ, họ cũng sẽ phán Diệp Tử Phàm thắng, bởi vì nhà họ Diệp ở Thủ Đô không phải là người mà họ có thể trêu chọc.
Vì vậy, lúc này họ đã hối hận đến mức ruột gan đứt từng khúc.
"Xin lỗi, tôi đau bụng, tôi phải đi vệ sinh!" Một vị giám khảo đứng dậy, hai tay ôm bụng chạy ra ngoài.
Những phòng riêng sang trọng như thế này, bên trong đều có nhà vệ sinh riêng, đi vệ sinh đâu cần phải ra ngoài.
Lưu Tiểu Viễn không phải là kẻ ngốc, biết rằng họ sợ hãi, không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhân cơ hội này chuồn mát.
Bản thân Lưu Tiểu Viễn cũng không định nhờ những người này sẽ nói vài câu công bằng giúp mình, đứng lên phẫn nộ dạy dỗ Diệp Tử Phàm vài câu. Mà sở dĩ nói như vậy, chính là muốn cho những người này biết chuyện này, sau đó lan truyền chuyện này ra ngoài, làm Diệp Tử Phàm khó chịu.
"Ôi chao! Bụng tôi đột nhiên cũng đau, thật ngại quá, tôi ra ngoài một lát!" Một người khác lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài!
"Này, ai vậy, à! Nhà có chuyện rồi, vậy tôi về ngay, đợi một lát, tôi sẽ quay lại!"
"Này, chồng à, anh nói gì cơ? Ông Vương hàng xóm đến tìm em à, được, em sẽ về ngay, anh bảo ông Vương đợi em một lát, em sẽ về ngay!"
Rất nhanh, mười vị giám khảo này lấy đủ mọi lý do để chuồn mắt. Mười vị giám khảo vừa ởi, Diệp Tử Phàm nhìn Lưu Tiểu Viễn hừ lạnh một tiếng, sau đó gọi với Diệp Tử Kỳ: "Diệp Tử Kỳ, chúng ta đi!"
Mẹ nó! Còn muốn mặt mũi không, cứ thế mà muốn bỏ đi, coi anh là cái gì?
Lưu Tiểu Viễn sẽ không dễ dàng tha cho Diệp Tử Phàm như vậy, lập tức chặn đường Diệp Tử Phàm, cười hì hì nói: "Diệp Tử Phàm, anh định cứ thế mà đi sao?"
Diệp Tử Phàm trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, lạnh lùng nói: "Đừng có quá đáng!"
Chuyện này dù sao cũng là Diệp Tử Phàm không có lý, cho nên anh ta không thể ngông cuồng được, muốn bỏ đi, không dạy dỗ Lưu Tiểu Viễn nữa. Nhưng thấy Lưu Tiểu Viễn không biết điều như vậy, sắc mặt Diệp Tử Phàm tức đến tái xanh.
Lúc này, Diệp Tử Kỳ và Vương Tân Vũ đang trốn ở góc lập tức đi tới.
Vương Tân Vũ kéo Lưu Tiểu Viễn sang một bên, cười nói: “Anh Lưu, chuyện này bỏ qua đi, chẳng qua chỉ là một trận thi đấu thôi mà, bỏ qua đi bỏ qua đi!"
Vương Tân Vũ vừa nói vừa nháy mắt với Lưu Tiểu Viễn, ý tứ đã rất rõ ràng, bảo Lưu Tiểu Viễn đừng quan tâm đến chuyện cá cược, bởi vì anh căn bản không phải là đối thủ của Diệp Tử Phàm, nếu anh cứ khăng khăng đòi người ta thực hiện lời cá cược, thì đến lúc đó người chịu thiệt chính là anh.
Người khác sợ Diệp Tử Phàm là yêu nghiệt, nhưng Lưu Tiểu Viễn lại không sợ, đã cá cược thì phải chịu thua, đây là đạo lý muôn đời không thay đồi.
"Vương Tân Vũ, cậu đừng nói nữa, tôi chỉ công nhận một đạo lý, đó chính là đã cá cược thì phải chịu thua!" Lưu Tiêu Viễn nói.
Diệp Tử Phàm vốn tưởng rằng dưới sự khuyên bảo của Vương Tân Vũ, Lưu Tiểu Viễn sẽ biết điều mà không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng không ngờ Lưu Tiểu Viễn lại không quan tâm đến nhiều như vậy, nhất định phải bắt anh ta phải chịu thua.
Đối với Diệp Tử Phàm mà nói, điều này là tuyệt đối không thể, từ nhỏ đến lớn, chỉ có người khác quỳ xuống trước mặt Diệp Tử Phàm, chưa từng có ai có thể bắt Diệp Tử Phàm quỳ xuống.
Vì vậy, tối nay anh ta sẽ không thực hiện lời cá cược này dù có thế nào đi chăng nữa.
"Anh Diệp, đừng đi chứ, mau thực hiện lời cá cược đi, nếu anh ngại thì tôi có thể bảo những người khác ra ngoài trước!" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Trên trán Diệp Tử Phàm nổi đầy gân xanh, cả người đã đến bờ vực bùng nổ, nghiền răng nghiền lợi nói: "Tên nhóc, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết điều, nếu không tôi không ngại để anh nằm viện nửa đời sau!"
Lưu Tiểu Viễn đã sớm đoán được Diệp Tử Phàm sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, trừ khi mình đánh cho anh ta tâm phục khẩu phục. "Anh đang đe dọa tôi sao?" Trên mặt Lưu Tiểu Viễn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Tử Phàm nói: "Anh có thể hiểu như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận