Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 504: Chuyện vui nhà họ Diệp

Chương 504: Chuyện vui nhà họ DiệpChương 504: Chuyện vui nhà họ Diệp
Chương 504: Chuyện vui
nhà họ Diệp
Lúc đầu, người nhà họ Diệp còn phái người đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức, sau đó, nhà họ Diệp cho rằng chú út của Diệp Thành Tân đã không còn trên đời này nữa, nên không tìm kiếm nữa.
Không ngờ, nhiều năm trôi qua như vậy, chú út của Diệp Thành Tân lại đột nhiên có tin tức.
"Xin chúc mừng, Diệp huynh.” Nhóm người Lý Ihụ Dương vội vàng chắp tay chúc mừng.
Diệp Thành Tân cười nói: "Ha ha... Đương nhiên là đáng mừng rồi, bởi vì chú út của tôi hiện tại đã là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, hơn nữa còn là trưởng lão của Phiêu Vân Môn.”
Lời của Diệp Thành Tân vừa nói ra, ba người Lý Thụ Dương lập tức ngây người!
Chú út của Diệp Thành Tân là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, hơn nữa còn là trưởng lão của một môn phái, tin tức này đối với ba người Lý Thụ Dương mà nói, đó chính là đòn đánh chí mạng.
Trước đó, nếu không phải Lưu Tiểu Viễn đấu với Diệp Thăng, đánh bại Diệp Thăng, khiến cảnh giới của Diệp Thăng tụt xuống, thì nhà họ Diệp e rằng đã sớm đè đầu ba gia tộc khác rồi.
Bây giờ, chú út của Diệp Thành Tân là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, vậy thì sau này gia tộc của bọn họ làm sao có thể ngắng đầu lên trước mặt nhà họ Diệp được? Đối với vẻ mặt kinh ngạc của ba người Lý Thụ Dương, Diệp Thành Tân vô cùng thoải mái. Ông ta muốn có kết quả như vậy, bởi vì lần trước chuyện của Diệp Thăng đã khiến nhà họ Diệp đã trở thành trò cười cho thiên hạ, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, Diệp Thành Tân đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Ba vị, các vị nói xem đây có phải là chuyện đại hỷ không?" Diệp Thành Tân cười hỏi.
Ba người Lý Thụ Dương gật đầu như con rối, máy móc nói: "Đúng, là chuyện đại hỷ."
Chuyện này đối với nhà họ Diệp mà nói, đó chính là tin tức tốt trời ban, nhưng đối với ba người Lý Thụ Dương thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
"Ba vị, tới nào, vì chuyện chú út của tôi có tin tức, chúng ta hãy lấy trà thay rượu, cạn chén!" Diệp Thành Tân nâng tách trà trước mặt lên cười nói.
Cạn cái đầu nhà anh! Ba người Lý Thụ Dương thầm mắng trong lòng.
"Mẹ kiếp, hôm nay là ngày đen tối nhất của Đường Trung Tín tôi!" Đường Trung Tín thầm chửi rủa, hôm nay trước tiên là mát hét mặt mũi trước Lưu Tiểu Viễn, bây giờ lại biết được chú út của Diệp Thành Tân là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh. Sau này nhà họ Đường đừng hòng ngắng đầu lên trước mặt nhà họ Diệp...
Khoan đã, chú út của Diệp Thành Tân là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, còn Lưu Tiểu Viễn chỉ là cao thủ Tiên Thiên nhất trọng cảnh, nếu liên hợp với nhà họ Diệp cùng nhau đối phó với Lưu Tiểu Viễn, vậy thì chẳng phải là...
Nghĩ như vậy, trong lòng Đường Trung Tín đã có chủ ý!
"Cạn chén!" Ba người Lý Thụ Dương nâng tách trà lên, nói một câu không đúng với lòng.
Diệp Thành Tân liếc nhìn ba người, thấy vẻ mặt của bọn họ thì nụ cười trên mặt càng đậm hơn. Ông ta nâng tách trà tử sa nhỏ lên uống cạn trà trong đó.
"“I[rà ngon, trà ngon!" Diệp Thành Tân nuốt nước trà trong miệng xuống, nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
"Trà ngon cái đầu nhà anh!" ba người Lý Thụ Dương lại tiếp tục thầm mắng. Trà này đối với Diệp Thành Tân mà nói, là trà ngon, đối với ba người Lý Thụ Dương thì lại là trà đắng đến không thể đắng hơn.
"Ba vị, các vị thấy trà hôm nay thế nào?" Diệp Thành Tân đặt tách trà xuống, cố ý nhìn ba người kia.
Ba người Lý Thụ Dương mặt đen như đít nồi, nhưng vẫn phải cắn răng cười gượng, khen một câu trái với lương tâm, nói trà rất ngon.
Buổi tối, Lưu Tiểu Viễn nhận được điện thoại của Lý Thụ Dương, trong điện thoại Lý Thụ Dương đã kể cho Lưu Tiểu Viễn nghe chuyện chú út của Diệp Thành Tân.
Hôm nay Diệp Thành Tân mời Lý Thụ Dương đến quán trà uống trà, mặc dù Diệp Thành Tân không nói sẽ đối phó với Lưu Tiểu Viễn, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, chính là muốn dạy dỗ Lưu Tiểu Viễn một trận, để trả thù cho chuyện ngày hôm đó.
Sau khi trở về nhà, Lý Thụ Dương suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định vẫn nên nói chuyện này cho Lưu Tiểu Viễn biết, bởi vì trực giác mách bảo ông ta, mặc dù chú út của Diệp Thành Tân là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, nhưng đối mặt với Lưu Tiểu Viễn, biết đâu lại xảy ra tình huống như lần trước.
"Cảm ơn Lý huynh đã nhắc nhở." Đối với việc Lý Thụ Dương nói tin tức này cho mình biết, Lưu Tiểu Viễn thực sự rất biết ơn.
Còn về việc chú út của Diệp Thành Tân đã trở thành cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, Lưu Tiểu Viễn không hề lo lắng, anh cũng không phải là chưa từng giao đấu với cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh.
"Lưu huynh, vậy anh tự cần thận nhé, không có việc gì thì tôi cúp máy trước đây." Lý Thụ Dương cười nói.
Lưu Tiểu Viễn vừa cúp điện thoại, Vương Tùng Nhân cũng gọi điện đến, cũng là để nói chuyện chú út của Diệp Thành Tân.
Suy nghĩ của Vương Tùng Nhân và Lý Thụ Dương cũng gần giống nhau, họ đều cho rằng nói chuyện này cho Lưu Tiểu Viễn biết cũng không có gì xấu, nếu như trực giác của họ đúng, thì thông qua chuyện này bọn họ còn có thể kết giao với Lưu Tiểu Viễn.
Cho dù Lưu Tiểu Viễn không địch lại chú út của Diệp Thành Tân, thì đối với bản thân họ cũng không có bát kỳ tốn thất nào. Lý Thụ Dương và Vương Tùng Nhân nhìn rất rõ ràng việc một công đôi việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận