Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 637: Thảo nào lại có cái óc lợn

Chương 637: Thảo nào lại có cái óc lợnChương 637: Thảo nào lại có cái óc lợn
Chương 637: Thảo nào lại có cái óc lợn
Ngôi trường đã yên tĩnh suốt hai tháng hôm nay trở nên vô cùng náo nhiệt, ồn ào, người ra kẻ vào.
Người đăng ký rất đông, thêm vào đó lại đến muộn, vì vậy phải xếp hàng dài. Xếp hàng gần một tiếng đồng hồ mới đăng ký được, nộp học phí và một nửa tiền sinh hoạt cả học kỳ.
Đăng ký xong, Lưu Tiểu Viễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đã lâu rồi không phải xếp hàng lâu như vậy.
"Lưu Tiểu Thiến!" Vừa mới đăng ký xong, một cậu con trai đã tiền lên chào hỏi Lưu Tiểu Thiến, hẳn là bạn học của em họ. "Triệu Vũ." Thấy nam sinh này, Lưu Tiểu Thiến có vẻ hơi không vui, nhàn nhạt gọi một tiếng.
Triệu Vũ thấy Lưu Tiểu Thiến lại tỏ ra rất vui vẻ, cười hỏi: "Tiểu Thiền, đăng ký chưa?"
Lưu Tiểu Thiến nói: "Đăng ký rồi." Trả lời xong câu này, Lưu Tiểu Thiến liền nói với Lưu Tiểu Viễn: "Anh, chúng ta về thôi, về nhà."
"Tiểu Thiến, đừng đi mà, gần hai tháng không gặp rồi, cậu xem cũng gân trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm nhé!" Triệu Vũ nắm tay Lưu Tiểu Thiến nói.
Lưu Tiểu Thiến thấy Triệu Vũ nắm tay mình, lập tức tức giận nói: “Triệu Vũ, buông tay tôi ra."
"Vũ nhi, sao con lại chạy đến đây thế." Lúc này, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi tới.
Người phụ nữ này hẳn là mẹ của Triệu Vũ, đã hơn ba mươi bốn mươi tuổi rồi mà còn ăn mặc lòe loẹt, nhìn là biết trong nhà có chút tiền nhàn rỗi, không có việc gì làm thì chỉ lo chưng diện cho bản thân.
"Mẹ, con gặp bạn học của con." Triệu Vũ lập tức nói: "Tiểu Thiến, đây là mẹ của tôi ."
Lưu Tiểu Thiến gọi một tiếng cô rồi nói với Triệu Vũ: "Triệu Vũ, cậu buông tay tôi ra."
Nhưng Triệu Vũ lại tỏ ra lưu manh, nói: "Tiểu Thiến, tôi không buông tay cậu đâu, cậu biết là tôi thích cậu mà.”
Đối với hành vi này của Triệu Vũ, mẹ của Triệu Vũ không hề phản đối, ngược lại còn cười tươi nhìn con trai mình, cảm thấy con trai mình rất có tiền đồ.
Lưu Tiểu Viễn thấy tên nhóc Triệu Vũ này dám ngang nhiên chiếm tiện nghỉ của em họ mình trước mặt mình, mày giỏi lắm.
"Này, buông tay ra cho tôi" Lưu Tiểu Viễn nhìn Triệu Vũ nói.
Triệu Vũ nghe Lưu Tiểu Viễn nói nhưng không buông tay, mà nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Anh là gì của Tiểu Thiến?"
"Tôi là anh họ của em ấy!" Lưu Tiểu Thiến lập tức trả lời, sau đó tiếp tục bảo Triệu Vũ buông tay.
Triệu Vũ vẫn không buông tay, mà nhìn Lưu Tiểu Thiến nói: "Tiểu Thiến, cậu cứ để tôi nắm tay một lát, nắm một lát cũng chẳng sao mà."
Chết tiệt! Thằng nhóc này đúng là to gan, coi lời anh nói như gió thoảng bên tai à.
Lưu Tiểu Viễn đi đến bên cạnh Triệu Vũ, nắm lấy bàn tay dê xồm của cậu ta, dùng sức, lập tức khiến Triệu Vũ đau đến mức nhe răng nhếch miệng kêu thảm, vội vàng buông tay Lưu Tiểu Thiến ra.
Mẹ của Triệu Vũ thấy con trai mình bị bắt nạt, làm sao chịu được, lập tức xông lên định đánh Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn trừng mắt nhìn, dọa cho mẹ của Triệu Vũ lùi lại hai bước.
"Nhóc con, sau này nếu tôi nghe thấy em họ tôi nói cậu còn dây dưa với nó nữa thì sẽ không đơn giản như thế đâu." Lưu Tiểu Viễn chỉ vào mũi Triệu Vũ đe dọa. Nhìn biểu hiện của em họ, Lưu Tiểu Viễn biết em họ mình căn bản không thích tên Triệu Vũ này. Cho dù Lưu Tiểu Thiến có ý với Triệu Vũ, Lưu Tiểu Viễn cũng sẽ ngăn cản.
Bây giờ là lúc học hành, không phải lúc yêu đương, không học hành tử tế lại còn yêu đương, định làm gì đây!
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn liền đưa Lưu Tiểu Thiến đi về phía cổng trường.
"Đứng lại cho tôi" Mẹ của Triệu Vũ lập tức nổi giận, chỉ vào Lưu Tiểu Viễn nói lớn.
Lưu Tiểu Viễn dừng lại, nhìn mẹ của Triệu Vũ một cái, nghe thấy bà ta nói: "Nhóc con, cậu vênh váo cái gì chứ, con trai tôi coi trọng em họ cậu, đó là vinh hạnh của em họ cậu, nhà tôi có máy nhà máy, tiền nhiều lắm, cậu cũng không soi gương xem mình, mặc cái gì thé, tôi..."
Mẹ của Triệu Vũ còn chưa nói hết lời, Lưu Tiểu Viễn không biết từ lúc nào đã đến trước mặt bà ta, trực tiếp tát bà ta một cái, nói: "Câm cái miệng lại cho tôi, còn tiền trong nhà bà, tôi căn bản không thèm để mắt tới."
Những người đến đăng ký thấy có chuyện hay để xem, còn đăng ký gì nữa, xem chuyện hay trước đã, lập tức vây quanh Lưu Tiểu Viễn không chừa một kẽ hở.
"Cậu dám đánh tôi?" Mẹ của Triệu Vũ nhìn Lưu Tiểu Viễn với vẻ mặt khó tin hỏi.
Lưu Tiểu Viễn hừ một tiếng: "Tôi đã đánh bà rồi, bà còn hỏi câu ngốc thế, bảo sao lại béo thế, hóa ra là óc lợn!" Mẹ của Triệu Vũ nghe Lưu Tiểu Viễn mắng mình là con lợn béo, tức giận đến mức không kiềm chế được, chỉ vào Lưu Tiểu Viễn thở hồn hến nói: "Thằng nhóc, cậu dám mắng tôi, chờ đấy, tôi gọi điện cho chồng tôi, bảo ông áy tìm người giết chết cậu!"
Mẹ của Triệu Vũ cũng không quan tâm đây là nơi nào, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Hừ, anh chết chắc rồi, mẹ tôi gọi điện cho bố tôi rồi, anh chết chắc rồi!" Triệu Vũ cũng chỉ vào Lưu Tiểu Viễn lạnh lùng nói, mặc dù cậu ta muốn động thủ với Lưu Tiểu Viễn nhưng thấy vẻ mặt của Lưu Tiểu Viễn, cậu ta sợ đến mức trở thành một tên hèn nhát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận