Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 1086: Mệt mỏi 1

Chương 1086: Mệt mỏi 1Chương 1086: Mệt mỏi 1
Chương 1086: Mệt mỏi 1
Lưu Tiểu Viễn không muốn trở thành người chỉ biết nói mà không dám hành động.
Đã nói sẽ đưa Tô Tuyết ra ngoài thì phải nói được làm được nhưng chuyện này không phải chỉ cần quyết tâm lớn là có thê hoàn thành.
Trước tiên, muốn hoàn thành một việc thì phải cân nhắc đến mọi yếu tỐ.
Tất cả các trưởng lão của tộc Hồ Yêu đều có tu vi ở Hóa thần kỳ, ngay cả khi Lưu Tiểu Viễn triệu hồi Kiếm tiên ở Nguyên anh hậu kỳ thì trước mặt họ cũng không chịu nỗi một đòn.
Ngoài ra, còn có kết giới của tộc Hồ Yêu, với bản lĩnh của Lưu Tiểu Viễn thì căn bản không thể mở ra được.
Hơn nữa, ngay cả khi cứu được Tô Tuyết thì khi người của tộc Hồ Yêu đuổi theo, phải làm sao? Có thể thoát khỏi sự truy đuổi của tộc Hồ Yêu không?
Những vấn đề này cứ nối tiếp nhau, không dễ giải quyết, khiến Lưu Tiểu Viễn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng động, Lưu Tiểu Viễn lập tức chui vào chăn trốn, thi triển Quy tức đại pháp.
"Thánh nữ, tôi là đại trưởng lão, làm phiền người mở cửa." Đại trưởng lão của tộc Hồ Yêu đứng trước cửa nói.
Tô Tuyết nói: "Đại trưởng lão, muộn thế này rồi còn muốn làm gì? Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, tôi đã đi ngủ rồi."
Đại trưởng lão nói: "Có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với Thánh nữ, xin Thánh nữ mở cửa."
Tô Tuyết có chút lo lắng, đại trưởng lão tìm mình căn bản không có chuyện gì, mục đích chính là muốn vào phòng mình để lục soát.
Lưu Tiểu Viễn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Tuyết, lập tức cười với Tô Tuyết, gật đầu, ra hiệu cho cô có thê mở cửa.
Chỉ cần đại trưởng lão không lật chăn lên xem thì sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Tiểu Viễn, đối với bản lĩnh này của Quy tức đại pháp, Lưu Tiểu Viễn vẫn tin tưởng. Tô Tuyết là Thánh nữ, trong tộc Hồ Yêu chỉ đứng sau tộc trưởng, đại trưởng lão dù có ngang ngược đến máy cũng không dám ngang nhiên lật chăn của Tô Tuyết lên xem.
Nếu đại trưởng lão chỉ dùng thần thức để xem thì căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của mình, cho nên Lưu Tiểu Viễn rất tự tin.
Tô Tuyết thấy Lưu Tiểu Viễn gật đầu với mình, lúc này mới nói: "Chờ một chút, tôi sẽ ra mở cửa."
Tô Tuyết đi đến cửa, mở cửa, đại trưởng lão từ bên ngoài đi vào, lập tức quan sát một lượt trong phòng Tô Tuyết, sau đó lại thả thần thức ra dò xét.
Lưu Tiểu Viễn trốn trong chăn thật ra cũng có chút sợ hãi, nếu bị đại trưởng lão phát hiện ra thì sẽ không ồn mắt. May mà nỗi lo của Lưu Tiểu Viễn là thừa, thần thức của đại trưởng lão căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Tiểu Viễn.
Đại trưởng lão dò xét một lượt, căn bản không phát hiện ra trong phòng Tô Tuyết có người, lúc này mới thu thần thức lại.
"Đại trưởng lão nói tìm tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng, đại trưởng lão, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì?" Tô Tuyết hỏi thẳng, giọng nói có chút lạnh lùng.
Đại trưởng lão cười nói: "Là thế này, Thánh nữ, ngày mai là ngày tộc Hồ Yêu chúng ta tổ chức lễ mừng tìm được Thánh nữ, đến lúc đó, tộc trưởng sẽ đội mũ Thánh nữ của tộc Hồ Yêu chúng ta cho người, cho nên, tôi muốn nói với Thánh nữ, ngày mai là ngày quan trọng, Thánh nữ nhát định phải chuẩn bị cho tốt."
Tô Tuyết nói: "Ngày mai tôi không muốn tham gia cái nghỉ lễ gì đó, tôi chỉ muốn ở trong phòng."
Đại trưởng lão cười nói: "Thánh nữ, đây là một trong những nghi lễ quan trọng nhất của tộc Hồ Yêu chúng ta, hơn nữa, chúng tôi còn mời một số môn phái đến tham gia nghỉ lễ lần này, cho nên, Thánh nữ vẫn nên đến một chút."
Tô Tuyết giả vờ vô tình liếc nhìn chiếc giường, nghĩ đến Lưu Tiểu Viễn vẫn còn trên giường, thôi thì đừng ở đây nói nhảm với đại trưởng lão nữa, trực tiếp đuổi bà ta đi mới là chính đạo.
"Được rồi, đại trưởng lão, những gì bà nói tôi đều biết rồi, bà đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi." Tô Tuyết nói với đại trưởng lão. Đại trưởng lão thấy Tô Tuyết đã ra lệnh đuổi khách, cười nói: "Vậy thì tôi không quấy ràầy Thánh nữ nghỉ ngơi nữa, Thánh nữ nghỉ ngơi sớm đi, lão thân cáo từ."
Sau khi đại trưởng lão đi, Lưu Tiểu Viễn từ trên giường bò dậy, Lưu Tiểu Viễn nói với Tô Tuyết: "Tuyết Nhi, tối nay anh đưa em đi luôn nhé?”
Tô Tuyết lắc đầu nói: "Tiểu Viễn, không được đâu, tối nay anh đưa em đi, hai chúng ta đều sẽ bị bắt. Không sao đâu, em ở lại tộc Hồ Yêu làm Thánh nữ, không ai dám làm gì em đâu. Đợi đến khi tu vi của anh vượt qua tộc trưởng tộc Hồ Yêu, anh hãy đến cứu em."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tuyết Nhi, nhưng anh không đợi được nữa rồi, bây giờ anh chỉ muốn cứu em ra ngoài thôi."
Tô Tuyết cười nói: "Tiểu Viễn, chúng ta đều là Tu Chân giả, thời gian còn nhiều, huống hồ, người thường còn có thể nói tình cảm sâu đậm thì thời gian dài lâu, sao lại cần phải sớm tối bên nhau."
Lưu Tiểu Viễn không ngờ Tô Tuyết lại còn đọc được một câu thơ, xem ra, khoảng thời gian ở thế tục này, Tô Tuyết cũng học được rất nhiều, đến cả thơ cũng thuộc.
Tuy nhiên, Tô Tuyết nói đúng, hai người đều là Tu Chân giả, thời gian nhiều hơn người thường, cũng không đề ý đến ba năm năm năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận