Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 340: Biết người biết mặt không biết lòng

Chương 340: Biết người biết mặt không biết lòngChương 340: Biết người biết mặt không biết lòng
Chương 340: Biết người
biết mặt không biết lòng 2
Nghe xong lời của Lưu Tiểu Viễn, Triệu Hạo Nam lại hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, không biết quyển bí tịch tổ truyền của Lưu huynh là bí tịch gì?"
Mẹ kiếp, ông đây còn chưa moi được câu nào từ miệng anh, thế mà anh đã muốn moi tin từ miệng ông đây rồi. Hơn nữa, lời nói vừa rồi hoàn toàn là nói bừa, ông đây tìm đâu ra tên bí tịch mà trả lời bây giờ? Chẳng lẽ lại nói bí tịch tổ truyền của ông đây là Cửu Âm Chân Kinh à?
Nghĩ như vậy, Lưu Tiểu Viễn cười cười, nói với Triệu Hạo Nam: "Triệu huynh, chuyện này bố tôi đã dặn đi dặn lại tôi là không được dễ dàng nói ra bên ngoài, hôm nay nói chuyện này cho Triệu huynh biết là tôi đã khó xử lắm rồi, mong Triệu huynh đừng làm phó tôi quá.”
Trình độ diễn xuất của Lưu Tiểu Viễn vốn đã cao, cộng thêm việc nói dối cũng vô cùng chân thành, làm cho Triệu Hạo Nam hoàn toàn tin tưởng.
Tuy nhiên, Triệu Hạo Nam tin thì tin, nhưng trong lòng anh ta cũng bắt đầu nảy sinh ý định với quyền bí tịch trong miệng Lưu Tiểu Viễn.
Mặc dù quyển bí tịch này không phải là võ công tuyệt thế, nhưng lại có thể ẩn giấu rất tốt khí tức và cảnh giới của người luyện võ. Loại bản lĩnh này mặc dù trong trường hợp bình thường không có tác dụng gì, nhưng khi thực sự dùng đến, thì lại có thể lập được kỳ công.
"Xin lỗi, đã làm khó Lưu huynh rồi, tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi!" Trong mắt Triệu Hạo Nam lóe lên một tia tham lam, nhưng cũng nhanh chóng biến mát, tuy nhiên, điều đó không thể nào qua được mắt Lưu Tiểu Viễn.
Giỏi lắm cái tên Triệu Hạo Nam này, trước đó tôi còn tưởng anh là người tốt, xem ra người xưa nói cám có sai: Biết người biết mặt không biết lòng!
"Triệu huynh, không cần xin lỗi, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, mong Triệu huynh giúp tôi giữ kín bí mật này.” Lưu Tiểu Viễn giả vờ ra vẻ cầu xin.
Triệu Hạo Nam vội vàng chắp tay đảm bảo nói: "Lưu huynh, anh yên tâm, chuyện này từ miệng anh nói ra, vào tai tôi, ngoài trời biết đát biết anh biết tôi biết, thì tuyệt đối sẽ không có người khác biết!" "Vậy thì đa tạ Triệu huynh!" Lưu Tiểu Viễn giả vờ cảm ơn.
Triệu Hạo Nam, nếu anh là bậc thầy làng diễn xuất, vậy thì Lưu Tiểu Viễn tôi đây chính là ông tổ làng diễn xuất!
Khoảng mười lăm phút sau, hai người cuối cùng cũng đến được sâu trong núi. Những bụi rậm ở đây càng rậm rạp hơn, bên dưới là một lớp lá thông dày, rất mềm, bọn họ bước chân lên như giẫãm trên bọt biển vậy.
Trong môi trường như vậy, tốc độ đi bộ tự nhiên chậm hơn, hơn nữa, khi đi sâu vào, đã có thể nhìn thấy thỏ rừng chạy vụt qua trước mắt.
Ánh sáng trong núi cũng ngày càng tối, vì cây cối ở trung tâm ngọn núi do quanh năm không có người chặt cành, nên cành cây vươn ra khắp nơi, lá cây che trời, che hết cả ánh nắng mặt trời.
Đến đây, mỗi bước đi của Triệu Hạo Nam đều quan sát kỹ càng xung quanh rồi mới tiến lên.
"Ô, Lưu huynh, anh còn đi theo tôi làm gì? Chúng ta nhanh chóng chia nhau ra tìm kiếm, anh đến bên kia tìm, khoảng cách giữa chúng ta không được quá xa, khi anh tìm thấy rồi thì lập tức báo cho tôi. Bởi vì hiện giờ cảnh giới của Lưu huynh chỉ là Minh kình, cho dù anh có tìm thấy thì cũng thể mang đi được, thế nên phải nhớ gọi tôi, biết không?" Triệu Hạo Nam nói.
Lưu Tiểu Viễn giả vờ ngây ngốc hỏi: "Triệu huynh, tôi không hiểu ý anh cho lắm."
Triệu Hạo Nam liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: "Lưu huynh, tôi không biết anh ngốc thật hay giả vờ, anh không thấy mọi người đều đến đây vì thứ đó sao? Đây là tình trạng sói nhiều thịt ít, không tránh khỏi việc người khác sẽ có ý đồ xấu."
"Ô, cảm ơn Triệu huynh đã cho biết, cảm ơn!" Lưu Tiểu Viễn miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại cười thầm, chỉ sợ người này mới là người có ý đồ xấu với anh nhát.
Lưu Tiểu Viễn đành phải tách khỏi Triệu Hạo Nam, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không biết thứ mà họ tìm kiếm rốt cuộc là gì.
Lưu Tiểu Viễn cũng không đi tìm, mà dứt khoát tìm một chỗ nghỉ ngơi. Anh lấy điện thoại ra xem, thấy tín hiệu trong núi rất kém, ngay cả mạng 2g cũng chỉ có hai vạch.
Thật tình cờ, Lưu Tiểu Viễn vừa lấy điện thoại ra thì điện thoại reo, hóa ra là Lục Tư Dao gọi đến.
Lưu Tiểu Viễn lập tức nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lục Tư Dao: "Lưu Tiểu Viễn, anh đang ở đâu? Hôm nay sao không đi làm, có phải đi hẹn hò với người phụ nữ khác không?”
Do tín hiệu trong núi không tốt, nên giọng nói của Lục Tư Dao nghe rất ngắt quãng.
"Vợ à, chờ anh tìm được đồ vật rồi, sẽ nhanh chóng về bù đắp cho em, ngoan, đợi thêm máy ngày nữa, đợi chồng về sẽ thưởng cho em thật nhiều, nhé?" Vì Triệu Hạo Nam đang ở gần, Lưu Tiểu Viễn không tiện nói thật.
Lưu Tiểu Viễn tin rằng, với tư cách là một cảnh sát, Lục Tư Dao nghe anh nói như vậy, chắc chắn sẽ biết rằng có những lời anh không tiện nói rõ trong hoàn cảnh hiện tại.
"Tiểu Viễn, anh đang ở đâu? Sao tín hiệu của anh lại kém vậy, có chuyện gì xảy ra không?” Lục Tư Dao quan tâm hỏi.
Lưu Tiểu Viễn lập tức nói: "Vợ à, em không cần lo cho anh, vài ngày nữa anh sẽ về, ngoan, đừng lo, cứ ở nhà đợi chồng nhé. Được rồi, không nói chuyện với em nữa, chồng em phải làm việc đây. Nào, hôn một cái nào... ˆ
Bạn cần đăng nhập để bình luận