Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 515: Phải xem ông có bản lĩnh đó không

Chương 515: Phải xem ông có bản lĩnh đó khôngChương 515: Phải xem ông có bản lĩnh đó không
Chương 515: Phải xem ông có bản lĩnh đó không
Là con cưng của trời, Diệp Lương Thần chưa từng có ai dám nói chuyện với mình như vậy, mặc dù biết Lưu Tiểu Viễn là cao thủ Tiên Thiên nhát trọng cảnh, nhưng Diệp Lương Thần không hề sợ Lưu Tiểu Viễn, bởi vì Diệp Lương Thần có một người ông là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh.
"Có giỏi thì nói lại lần nữa xem, có tin tôi bắt anh quỳ xuống xin tha không hả?"
Diệp Lương Thần tức giận nói.
"Ôn ào!" Lưu Tiểu Viễn đứng phắt dậy, sau đó tát thẳng vào mặt Diệp Lương Thân, lực của cú tát này rất mạnh, trực tiếp khiến Diệp Lương Thần ngã xuống đát. Không ai ngờ Lưu Tiểu Viễn lại ra tay mà không nói một lời, ngay cả Diệp Giang đứng bên cạnh cũng không ngờ, đến khi Lưu Tiểu Viễn tát vào mặt Diệp Lương Thần, Diệp Giang mới phản ứng lại.
"Tìm chết!" Thấy Lưu Tiểu Viễn dám đánh đứa cháu trai mà ông ta yêu quý ngay trước mặt mình, Diệp Giang tức giận, tát thẳng vào đầu Lưu Tiểu Viễn.
Đối mặt với cú đánh hết sức của cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên sẽ không đỡ trực diện, dễ dàng né tránh.
"Lương Thần, không sao chứ?" Diệp Giang không tiếp tục tấn công, mà đỡ Diệp Lương Thần đang nằm dưới đất dậy, quan tâm hỏi thăm, sợ đứa cháu trai bảo bối của mình bị thương.
"Ông nội, ông nhất định phải báo thù cho cháu, giết tên khốn này." Diệp Lương Thần ôm nửa bên mặt bị đánh của mình, nhìn Lưu Tiểu Viễn đầy ác ý nói, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Tiểu Viễn.
Bị tát ngã xuống đất trước mặt nhiều người như vậy, quả thực là nhục nhã vô cùng.
Diệp Giang hung dữ nói: "Lương Thần, cháu yên tâm, ông nội nhất định sẽ đích thân phé bỏ tiểu tử đó!"
Diệp Giang dìu Diệp Lương Thần đứng dậy, sau đó hét về phía Diệp Thành Tân đang đứng sau: "Mắt mù à, còn không đỡ Lương Thần xuống!"
Diệp Thành Tân cảm thấy vô cùng ám ức, ông ta đường đường là gia chủ của nhà họ Diệp, thế mà bây giò lại trở thành một kẻ hầu hạ người khác.
Sau khi Diệp Thành Tân dìu Diệp Lương Thần xuống, Diệp Giang trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn.
"Tiểu tử, khôn hồn thì quỳ xuống để tôi phế bỏ tu vi của cậu, không thì đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình." Câu nói này của Diệp Giang gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Lưu Tiểu Viễn bình tĩnh nói: "Vậy thì phải xem ông có bản lĩnh đó không.”
Đường Trung Tín đứng giữa đám đông chứng kiến cảnh này, nhìn Lưu Tiểu Viễn với vẻ mặt cười lạnh, theo Đường Trung Tín thấy, hôm nay Lưu Tiểu Viễn chắc chắn sẽ chết, đến lúc đó ông ta nhất định cũng sẽ nhân cơ hội mà sỉ vả Lưu Tiểu Viễn một trận.
Còn Vương Tùng Nhân và Lý Thụ Dương vẫn giữ thái độ trung lập, không đắc tội với bên nào, để lại đường lui cho mình.
"Lưu Tiểu Viễn, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay, hôm nay gặp được Diệp tiền bối, anh chết chắc rồi!" Đường Trung Tín nhảy ra chỉ vào Lưu Tiểu Viễn nói: "Lưu Tiểu Viễn, hôm nay nếu Đường Trung Tín này không dẫm anh dưới chân thì tôi không họ Đường.”
Thấy Đường Trung Tín là kẻ gió chiều nào theo chiều nấy cuối cùng cũng lộ đuôi, Lưu Tiểu Viễn cười nói: “Đường Irung Tín, vậy ra hôm nay ông đổi họ rồi à? Nếu không họ Đường thì ông họ gì? Hay là chuyển sang họ Trư đi, Trư trong Trư Bát Giới ấy."
Diệp Giang thấy Lưu Tiểu Viễn không hề để mình vào mắt thì tức giận hét lớn một tiếng, sau đó liên tục tấn công Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cũng không dám coi thường, dù sao Diệp Giang cũng là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, còn mình chỉ là Tiên Thiên nhất trọng cảnh, nếu đánh nhau với ông ta, e rằng khó mà thắng được.
Vì vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức triệu hồi một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh thông qua hệ thống vô địch thần cấp.
Đường [Trung Tín và những người nhà họ Diệp thấy Diệp Giang ra hết chiêu này đến chiêu khác, chiêu nào cũng mạnh hơn chiêu nào, trên mặt đều lộ ra nụ cười. "Bó, lần này có chú ở đây, Lưu Tiểu Viễn này chắc chắn sẽ xong đời!" Diệp Thành Tân cười nói.
"Đó là đương nhiên, chú của con là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, đối phó với một Lưu Tiểu Viễn, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao." Diệp Thăng đắc ý nói.
"Hừ! Dám đánh tôi à? Ông nội tôi sẽ cho anh phải hối hận vì đã đến thế giới này!" Diệp Lương Thần hung dữ nói.
"Chúc mừng Diệp huynh, nhà họ Diệp các anh có thêm một cao thủ như Diệp tiền bối, sau này bón đại gia tộc, nhà họ Diệp các anh đứng đầu chắc rồi." Đường Trung Tín bắt đầu nịnh nọt.
"Ha ha... Đường huynh, mượn lời cát tường của anh, ha ha..." Diệp Thành Tân vô cùng vui vẻ. Những người xem cuộc chiến không ai đánh giá cao Lưu Tiểu Viễn, ngay cả Vương Tùng Nhân và Lý Thụ Dương giữ lập trường trung lập cũng vậy, dù sao Tiên Thiên nhất trọng cảnh và Tiên Thiên nhị trọng cảnh tuy chỉ chênh nhau một chữ, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
Những người nhà họ Diệp và Đường Trung Tín càng lộ rõ nụ cười đắc ý trên mặt, họ như đã nhìn thấy cảnh Lưu Tiểu Viễn thất bại, sau đó bị họ giãm đạp dưới chân và sỉ nhục một cách tàn nhẫn.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhưng dần dần nụ cười trên mặt những người nhà họ Diệp và Đường Trung Tín dần biến mắt, vì họ phát hiện ra rằng Diệp Giang là cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh lại liên tục bại lui trước thế công của Lưu Tiểu Viễn.
Không thể nào, sao lại có thể như vậy! Những người nhà họ Diệp không tin đây là sự thật, cho dù đây là sự thật, thì có lẽ cũng là kế hoạch dụ địch thâm nhập của Diệp Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận