Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 714: Lấy thân báo đáp 2

Chương 714: Lấy thân báo đáp 2Chương 714: Lấy thân báo đáp 2
Chương 714: Lấy thân báo đáp 2
Trong phòng này vẫn có đèn, Lưu Tiểu Viễn lập tức bật đèn lên, nhìn Tiểu Hân mặt đỏ ửng nói: "Tiểu Hân, có chuyện gì chúng ta nói tử tế được không?”
Tiểu Hân nhìn Lưu Tiểu Viễn nói: "Ân nhân, anh đã cứu bà của tôi, tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể dâng hiến bản thân."
Tiểu Hân nói xong, đôi mắt to nhìn Lưu Tiểu Viễn, khiến Lưu Tiểu Viễn không khỏi ngượng ngùng.
Chết tiệt, đừng có quyến rũ như vậy được không? Anh hơi không chịu nồi!
"Tiểu Hân, tôi đã nói rồi, chuyện cứu bà cô, tôi không có bất kỳ tư tâm nào, cho nên Tiểu Hân cô cũng đừng để trong lòng, được rồi, không còn sớm nữa, cô mau về phòng nghỉ ngơi đi." Lưu Tiểu Viễn nói với Tiểu Hân.
Nếu để Tiểu Hân ở trên giường thêm nữa, Lưu Tiểu Viễn không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì thú tính.
Vì vậy, vẫn là để Tiểu Hân nhanh chóng rời khỏi phòng là lựa chọn tốt nhát.
Nhưng Tiểu Hân lại không có chút ý định rời khỏi phòng của anh: "Ân nhân, bà đã nói, ơn nhỏ cũng phải báo đáp. Cho nên, ân nhân, anh hãy để Tiểu Hân báo đáp anh."
Chuyện tốt như vậy, Lưu Tiểu Viễn vẫn là lần đầu tiên gặp, néu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ vui vẻ hành động ngay. Nhưng Lưu Tiểu Viễn vẫn còn lý trí, dung mạo của Tiểu Hân tuy rằng xinh đẹp nhưng Lưu Tiểu Viễn đối với cô hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác.
"Tiểu Hân, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Tôi thực sự không cần cô phải báo đáp gì cả, thật đấy, cô có thể về phòng của mình rồi." Lưu Tiêu Viễn vẻ mặt bát đắc dĩ nói, Tiểu Hân này sao lại không hiểu lời người ta nói vậy.
Tiểu Hân vẫn không đi, vẻ mặt đáng thương nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Ân nhân, anh có phải là coi thường Tiểu Hân không, có phải Tiểu Hân không đủ xinh đẹp không?”
Nói đến sau cùng, Tiểu Hân thế mà lại khóc lên, nước mắt giàn giụa.
Chết tiệt! Sao tự nhiên lại khóc rồi? Cứ làm như Lưu Tiểu Viễn anh bắt nạt cô không bằng!
Lưu Tiểu Viễn hết nói nổi, Tiểu Hân hình như không hiểu lời người ta nói vậy, anh đã nói rồi, cô không cần phải lấy thân báo đáp, nhưng cứ không chịu, không nói là ơn nhỏ cũng phải báo đáp thì lại hỏi Lưu Tiểu Viễn có phải là coi thường cô không.
"Tiểu Hân, cô mà không về phòng là tôi đứng ngủ đấy." Lưu Tiểu Viễn nói, vừa nói vừa vén chăn định ra ngoài xuống giường. Nhưng vừa mới vén chăn thì Tiểu Hân lại chủ động ôm lấy Lưu Tiểu Viễn.
Chết tiệt! Đây là muốn anh phạm tội mài
Tiểu Hân mặc một chiếc áo mỏng, bên trong không mặc áo ngực, cô ôm lấy anh, bộ ngực đây đặn áp vào cánh tay Lưu Tiểu Viễn, mặc dù cách một lớp quần áo mỏng, hưng Lưu Tiểu Viễn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của bộ ngực Tiểu Hân.
Chết tiệt, đây là muốn hại chết người mà, ép Lưu Tiểu Viễn phạm sai lầm mài
"Tiểu Hân, làm ơn buông tay được không?" Lưu Tiểu Viễn cảm thấy lửa dục vọng trong người mình đang hừng hực, không khéo chỉ lát nữa thôi là sẽ bùng cháy dữ dội.
Tiểu Hân nhìn Lưu Tiểu Viễn, cuối cùng vẫn buông tay, sau đó vẻ mặt thất vọng xuống giường.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Tiểu Hân, Lưu Tiểu Viễn đột nhiên có cảm giác mình là đồ khốn nạn, vì có của hời mà không chiếm, chính là đồ khốn nạn! Thấy Tiểu Hân đi ra khỏi phòng, Lưu Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm, chết tiệt, cuối cùng cũng tiễn được cô gái này đi, thật là đáng sợ.
Tiểu Hân đi rồi, Lưu Tiểu Viễn ngồi trên giường một lúc lâu, sau đó tắt đèn.
Lưu Tiểu Viễn cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, tóm lại khi tỉnh dậy, trời đã sáng, Lưu Tiểu Viễn vươn vai rồi rời giường, rửa mặt xong, Tiểu Hân đã làm xong bữa sáng.
Nói thật, sau chuyện tối qua, Lưu Tiểu Viễn nhìn Tiểu Hân thì hơi ngượng, nhưng Tiểu Hân lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
"Ân nhân, bữa sáng của anh." Tiểu Hân nói, vừa nói vừa bưng một bát cháo đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn, Lưu Tiểu Viễn nhìn bát cháo tước mặt, ngửi thì thơm phức nhưng bên trong ngoài gạo trắng ra thì không có gì khác.
"Tiểu Hân, sao bát cháo này lại thơm thế?" Lưu Tiểu Viễn tò mò hỏi.
Tô Vũ cũng vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, Tiểu Hân, sao bát cháo này lại thơm thế, cô cho thêm thứ gì vào vậy?”
Tiểu Hân nói: "Cũng không cho thêm gì, chỉ cho thêm một số thứ ở đây của chúng tôi nên bát cháo này mới thơm như vậy."
Ngửi thấy mùi thơm của bát cháo bốc lên, Lưu Tiểu Viễn thấy thèm ăn, lập tức cầm thìa lên ăn.
Tiểu Hân đứng bên cạnh thấy Lưu Tiểu Viễn ăn hết bát cháo, trên mặt nở một nụ cười khó hiễu.
"Tiêu Hân, cô cười gì thế?" Lưu Tiểu Viễn nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Hân, thấy không ổn, vội vàng hỏi.
Tiểu Hân nói: "Ân nhân, bây giờ anh không thể bỏ rơi Tiểu Hân nữa rồi."
Lưu Tiểu Viễn nghe câu nói không đầu không đuôi của Tiểu Hân mà thấy khó hiểu, hỏi: "Tiểu Hân, cô nói vậy là có ý gì?”
Tiểu Hân nói: "Ân nhân, bát cháo anh vừa ăn có bỏ tình cổ, sau này ân nhân chỉ có thể đối xử tốt với một mình Tiểu Hân, Tiểu Hân cũng chỉ yêu ân nhân."
Nghe vậy, Lưu Tiểu Viễn như hóa đá tại chỗ, chết tiệt, cô đang đùa với tôi đầy à?
Tình cổ? Tiểu Hân thế mà lại dám bỏ tình cổ cho anh? Người phụ nữ này có phải điên rồi không?
Thấy vẻ kinh ngạc của Lưu Tiểu Viễn, Tiểu Hân vội vàng nói: "Ân nhân, anh đừng sợ, chỉ cần anh đối xử tốt với Tiểu Hân cả đời thì tình cổ sẽ không phát tác."
Chết tiệt, cả đời sẽ không phát tác? Anh còn có mấy cô bạn gái nữa, không thể vì một mình Tiểu Hân mà từ bỏ cả một khu rừng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận