Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 477: Kiêu ngạo

Chương 477: Kiêu ngạoChương 477: Kiêu ngạo
Chương 477: Kiêu ngạo
"Không ván đề, làm phiền ông cất tờ giấy vụn của cháu trai ông đi, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi mất!" Lưu Tiểu Viễn nói rất khó nghe, Mạnh Nhất Tùng nghe xong mặt mày đều biến sắc, càng đừng nói đến Mạnh Hạo.
Cái gì gọi là giấy vụn, cái gì gọi là ảnh hưởng đến tâm trạng, thật quá hỗn xược, quá kiêu ngạo.
Được! Bây giờ cứ để anh kiêu ngạo, lát nữa xem tôi xử lý anh thế nào!
Mạnh Nhất Tùng bảo Mạnh Hạo cất bức thư pháp của mình đi, Lưu Tiểu Viễn đứng giữa bàn viết, sau đó nhìn Mạnh Nhát Tùng nói: "Hội trưởng Mạnh, làm phiền ông mài mực cho tôi!" Chết tiệt! Thằng nhóc này lại bắt hội trưởng Mạnh mài mực cho mình? Tưởng mình là ai chứ? Thật quá hỗn xược, nếu không phải ở đây không được đánh nhau, nhóm người nịnh nọt Mạnh Nhất Tùng đã xông lên đánh cho Lưu Tiểu Viễn mấy cái rồi.
Mặt Mạnh Nhất Tùng cũng tái mét, trong lòng nghĩ tiểu tử mày là cái thá gì mà bắt hội trưởng này mài mực cho mày? Mày xứng sao?
Thấy vẻ mặt của Mạnh Nhất Tùng, Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Hội trưởng Mạnh, ông có phải thấy tôi không đủ tư cách để ông mài mực cho mình không? Yên tâm đi, lát nữa ông sẽ thấy tôi hoàn toàn có đủ tư cách đó, không những thế, ông còn cảm thấy vinh dự vì được mài mực cho tôi nữal" Nghe vậy, những người có mặt đều cảm thấy Lưu Tiểu Viễn khoác lác quá đà, khoác lác đến mức không còn biên giới.
"Chết tiệt, anh là cái thá gì mà bắt ông nội tôi mài mực cho anh?” Mạnh Hạo chỉ vào Lưu Tiểu Viễn, tức giận nói.
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Mạnh Hạo, tiện tay cầm lấy một cây bút lông trên giá, cười nói: "Ngay cả đồ bỏ đi như anh mà cũng có tư cách bắt hội trưởng Mạnh mài mực, thế thì tôi lại càng không phải nói!"
"Anh..." Mạnh Hạo tức đến mức không nói nên lời, chỉ vào Lưu Tiểu Viễn một lúc lâu mới nói: "Anh có có gan thì nhắc lại câu vừa nấy..."
"Tiêu Hạo, im lặng. Đây không phải là chợ, không phải là nơi cãi nhau." Mạnh Nhát Tùng ngắt lời Mạnh Hạo, bề ngoài là nói với cháu trai mình, nhưng thực ra là nói với Lưu Tiểu Viễn, bảo Lưu Tiểu Viễn biết rằng đây không phải là chợ, không phải là nơi chỉ dùng miệng lưỡi, mà là nơi dùng thực lực để phân thắng bại.
Lưu Tiểu Viễn giả vờ hồ đồ, cầm bút lông trên tay nghịch ngợm, chẳng có chút dáng vẻ của một đại gia thư pháp nào, cứ như một đứa trẻ ba tuổi làm bài tập về nhà không chịu làm, chỉ nghịch cây bút trên tay.
"Hội trưởng Mạnh, mài mực đi." Lưu Tiểu Viễn nhìn Mạnh Nhất Tùng, cười nói.
"Lưu tiên sinh, hay là để tôi mài cho anh!" Lý Thành Công tiến lên một bước nói.
Lưu Tiểu Viễn xua tay nói: "Không cần anh mài, mực này phải để hội trưởng Mạnh mài, vừa nãy hội trưởng Mạnh có thể mài mực cho cháu trai mình, chắc cũng có thể mài mực cho tôi, bởi vì trình độ thư pháp của tôi cao hơn cháu trai ông ta rất nhiều."
Mạnh Nhát Tùng nheo mắt, cuối cùng cũng gật đầu nói: "Được, lão phu sẽ mài mực cho cậu, chỉ là... Nếu như lát nữa chữ cậu viết ra không đẹp bằng cháu trai tôi, vậy thì cậu uống hết mực này nhé, thế nào?"
Những người có mặt nghe vậy, đều cảm thấy chiêu này của Mạnh Nhát Tùng đủ độc, nhưng nghĩ đến Lưu Tiểu Viễn kiêu ngạo như vậy, dùng cách này để đối phó với anh cũng không quá đáng.
"Không thành vấn đề!" Lưu Tiểu Viễn không chút do dự đồng ý. Thấy Lưu Tiểu Viễn đồng ý, Mạnh Nhát Tùng lập tức bắt đầu mài mực cho Lưu Tiểu Viễn.
Mạnh Nhất Tùng vừa mài mực vừa nghĩ trong lòng: "Hừ, thằng nhóc, bây giờ cứ để mày kiêu ngạo một lúc, lát nữa tao xem mày uống mực thế nào!"
"Ui chao! Hội trưởng Mạnh, ông mài nhiều mực thế làm gì? Có phải chuẩn bị cho tôi viết thư pháp dài mấy ngàn chữ không?" Lưu Tiểu Viễn thấy Mạnh Nhất Tùng không ngừng mài mực, mực trong nghiên sắp đây, hiển nhiên Mạnh Nhất Tùng làm thế là để trả thù Lưu Tiểu Viễn. Ông ta đoán rằng Lưu Tiểu Viễn sẽ thua, mài nhiều mực một chút, lát nữa mới bắt Lưu Tiểu Viễn uống nhiều một chút.
Hành động của Mạnh Nhát Tùng có thể nói là nhỏ nhen bỉ ổi, nhưng hững người có mặt đều cảm thấy đây hoàn toàn là do Lưu Tiểu Viễn tự chuốc lấy.
Mạnh Nhất Tùng không nói gì, thấy mực sắp tràn ra khỏi nghiên mới thôi.
"Hội trưởng Mạnh, mài xong rồi à? Lưu Tiểu Viễn cười hỏi, rõ ràng là không lo mình sẽ thua.
Mạnh Nhất Tùng nói: "Mài xong rồi, mời Lưu tiên sinh nhanh chóng viết!"
Hừ! Thằng nhóc này, để tao xem mày viết được cái gì? Hôm nay nếu mày không uống hết một nghiên mực này, lão phu phát trực tiếp ăn bút lông!
"Được, không vấn đề, tôi viết ngay đây." Lưu Tiểu Viễn cười, trải ra một tờ Giấy Tuyên, dùng vật chặn giấy đè hai bên Giấy Tuyên lại, sau đó cầm cây bút lông trong tay chấm một ít mực trên nghiên.
Ánh mắt mọi người lập tức dõi theo cây bút lông trong tay Lưu Tiểu Viễn, muốn xem Lưu Tiểu Viễn nhắm mắt lại có thể viết ra chữ gì.
Nhưng, tay cầm bút lông của Lưu Tiểu Viễn dừng lại giữa không trung, không nhúc nhích, dường như nghĩ đến chuyện gì quan trọng, hoặc là tay bị chuột rút không thể cử động.
Ánh mắt của mọi người cũng dừng lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào bàn tay đang dừng giữa không trung của Lưu Tiểu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận