Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 756: Chạm đến nỗi kinh hoàng

Chương 756: Chạm đến nỗi kinh hoàngChương 756: Chạm đến nỗi kinh hoàng
Chương 756: Chạm đến nỗi kinh hoàng
Nghĩ vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức đi đến trước thứ có vẻ như là nút bắm cơ quan kia, dùng sức xoay một cái, lập tức thứ đó hoạt động, sau đó tảng đá chắn ở phía trước từ từ mở ra.
Chết tiệt! Quả nhiên là có động trời khác.
Lưu Tiểu Viễn không ngờ lại nhanh chóng tìm được cơ quan này, vận may của mình có phải quá tốt rồi không.
Nghĩ đến việc liệu trong cơ quan ân giấu này có thứ gì tốt không, dù sao những hang động có cơ quan như thế này thì đều nên giấu những thứ tốt. Đúng lúc này, một mùi hôi thối xộc tới, Lưu Tiểu Viễn nhíu mày, xem ra bên trong đây e rằng không phải giấu bảo bối gì, mà là nơi Ân Chính Đạo vứt xác.
"Tiểu Viễn, bên trong đây e rằng là nơi Ấn Chính Đạo giấu xác." Tô Vũ dùng tay bịt mũi, nhíu mày nói.
Theo cánh cửa đá mở ra, mùi hôi thối đó càng ngày càng nông nặc, nồng đến mức xộc vào mũi, khiến mắt Lưu Tiểu Viễn không mở ra được, xem ra, bên trong đây không biết có bao nhiêu xác chết chất thành đống.
"Tiểu Viễn, chúng ta vẫn nên đi thôi." Tô Vũ không muốn vào, đứng bên ngoài mà đã có mùi khó ngửi như thế này, nếu vào bên trong, e rằng sẽ bị hun chết.
Nói thật, Lưu Tiểu Viễn cũng không muốn vào, không muốn nhìn thấy cảnh tàn nhẫn này nhưng Lưu Tiểu Viễn lại đặc biệt muốn vào xem có bao nhiêu người vô tội đã chết dưới tay Ân Chính Đạo.
"Đã đến đây rồi, chúng ta vào xem đi." Lưu Tiểu Viễn nói.
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn thông qua hệ thống vô địch thần cáp triệu hồi ra một vị dược sư, lấy ra hai viên thuốc hoàn đã chế tạo, đưa cho Tô Vũ một viên.
Loại thuốc hoàn này ngậm trong miệng, không những có thể khử mùi hôi thối của xác chết, còn có thể chống độc.
Dù sao mùi hôi thối của xác chết thối rữa cũng có hại cho cơ thể, nếu ở trong môi trường như thế này lâu, e rằng cơ thể sẽ không chịu được, còn nếu ngậm loại thuốc hoàn này trong miệng thì tình trạng đó sẽ không xảy ra.
Tô Vũ nhìn viên thuốc hoàn mà Chu Thiên Vũ đưa tới, hỏi: "Đây là cái gì?"
Lưu Tiểu Viễn trước tiên ném viên thuốc hoàn vào trong miệng, sau đó nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy, ngậm vào miệng tự nhiên em sẽ biết."
Viên thuốc hoàn vừa ném vào miệng, Lưu Tiểu Viễn lập tức cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng quanh mình, mùi hôi thối đó lập tức biến mát không còn dấu vết, không còn cảm giác khiến người ta buồn nôn nữa.
Viên thuốc hoàn này quả thực là thứ tốt, nếu không có viên thuốc hoàn này, Lưu Tiểu Viễn thực sự không dám vào, vì mùi hôi thối của xác chết thực sự quá nồng, khiến người ta không chịu được.
Tô Vũ thấy Lưu Tiểu Viễn đều ném viên thuốc hoàn vào miệng, lập tức tiếp nhận viên thuốc hoàn, nhét viên thuốc hoàn vào miệng.
Viên thuốc hoàn vừa vào miệng, mày Tô Vũ giãn ra, ngạc nhiên nhìn Lưu Tiểu Viễn hỏi: "Tiểu Viễn, cái này anh lấy ở đâu vậy?"
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Em đừng quan tâm anh lấy ở đâu, chúng ta vào xem trước đã."
"ÔI" Tô Vũ thấy Lưu Tiểu Viễn không muốn trả lời câu hỏi này, có chút không vui mà hếch miệng lên.
Đi vào bên trong cửa đá, Lưu Tiểu Viễn lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, nếu không phải ngậm viên thuốc hoàn trong miệng, Lưu Tiểu Viễn ước tính ngay tại chỗ sẽ nôn ra, tình hình bên trong căn bản là địa ngục trần gian.
Xương trắng chát đống, có thi thể trẻ em còn chưa thối rữa, có thi thể đang thối rữa, từng trận mùi hôi thối bốc lên, những con giòi trên thi thể đang ngọ nguậy trên những thi thể thối rữa đó...
Trên mặt đất chảy thứ nước xác khiến người ta buồn nôn, mặc dù ngậm viên thuốc hoàn, ngửi không thấy mùi hôi thối nhưng thấy thứ này, Lưu Tiểu Viễn vẫn vội vàng dời ánh mắt đi.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, Lưu Tiểu Viễn lập tức cảm thấy giết chết Ân Chính Đạo như vậy quá hời cho tên súc sinh này nên đem tên súc sinh này ra xử tử lăng trì mới hả giận.
Bên trong cánh cửa đá này, ít nhất có hơn một trăm bộ xương trẻ em, những bộ đã hóa thành xương trắng, e rằng đã có máy năm rồi.
Lưu Tiểu Viễn thấy, hai thi thể ở rìa nhất hẳn là do Ân Chính Đạo sáng nay đến vứt, vì hai thi thể của đứa trẻ này có vẻ như mới chết không lâu.
Tô Vũ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức lấy tay che mắt, sau đó quay lưng lại.
" Ân Chính Đạo này không phải người, chính là súc sinh!" Tô Vũ tức giận nói.
Đúng vậy, Ân Chính Đạo chính là súc sinh, nhưng bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, những đứa trẻ này đã chết, Ân Chính Đạo cũng đã chết, mọi chuyện đều không thể cứu vãn nữa rồi. "Tô Vũ, phiền em dùng lửa đốt hết thi thể của những đứa trẻ này đi." Lưu Tiểu Viễn nói với Tô Vũ.
Bây giờ Ân Chính Đạo đã chết, Lưu Tiểu Viễn sợ người trong làng chẳng may đi vào đây, thấy cảnh tượng này, còn không phải sẽ bị dọa cho chết khiếp sao.
Tô Vũ nghe vậy, lập tức sử dụng thần thông, dùng thuật cầu lửa đốt cháy thi thể của đứa trẻ, uy lực của thuật cầu lửa của Tô Vũ rất lớn, những thi thể này lập tức bốc cháy.
Nhìn ngọn lửa hùng hùng bốc cháy, Lưu Tiểu Viễn hy vọng những đứa trẻ này được giải thoát, làm người mới, kiếp sau đừng phải chịu khổ như vậy nữa.
Dưới uy lực cầu lửa nhỏ của Tô Vũ, thi thể của những đứa trẻ tự hóa thành một đống tro bụi. Theo sau khi thi thể bị lửa thiêu thành tro bụi, mùi hôi thối trong không khí cũng dần dân tan biến.
"Đi thôi, Tiểu Viễn, chúng ta ởi thôi." Tô Vũ nắm tay Lưu Tiểu Viễn nói.
Trong mắt Tô Vũ đã có nước mắt chảy ra, có thể thấy, cô rất đau lòng.
Đúng vậy, ai nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng sẽ như vậy, biết bao mạng người, hơn nữa đều là những đứa trẻ vô tội, đều chết thảm dưới tay tên súc sinh Ân Chính Đạo này.
"Đi thôi!" Lưu Tiểu Viễn nắm tay Tô Vũ đi ra ngoài, sau đó phá hủy nút cơ quan của cửa đá, để cửa đá mãi mãi đóng chặt.
Vừa làm xong những việc này thì nghe tháy tiếng kêu của Ân Tiểu Phi truyền đến từ cửa hang. Lưu Tiểu Viễn nắm tay Tô Vũ nhanh chân đi về phía cửa hang, vì trong hang động vẫn còn nòng nặc mùi hôi thối của xác chết, nếu để Ân Tiểu Phi đi vào ngửi thấy thì chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ.
Vì vậy, chỉ có thể tranh thủ lúc mùi hôi thối này chưa bay ra khỏi hang động, nhanh chóng đưa Ân Tiểu Phi đi khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận