Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 911: Hai kẻ ngốc

Chương 911: Hai kẻ ngốcChương 911: Hai kẻ ngốc
Chương 911: Hai kẻ ngốc
Nụ hôn kiểu Pháp của hai người khiến cả hai đều cảm thấy khó thở, nếu không tách ra thì chắc sẽ chết ngạt mắt.
Vì vậy, vở kịch này của họ không thể tiếp tục nữa, chỉ có thể dừng lại ở đây.
Đối phương hạ cửa số xe xuống, nhìn Lưu Tiểu Viễn đang ngồi xổm bên ngoài cửa số xe, nói: "Tiểu tử, cậu bị bệnh hả, chưa từng thấy chuyện như vậy à?"
Lưu Tiểu Viễn cười lắc đầu nói: "Thực sự chưa từng thấy, hai người tiếp tục đi, coi tôi như không khí, tôi rất muốn xem ai là công ai là thụ."
Người đàn ông nghe Lưu Tiểu Viễn nói xong thì muốn khóc. Anh ta nói: "Tiểu tử, hành vi lén lút xâm phạm quyền riêng tư của người khác của cậu là phạm pháp, cậu có biết không?"
Lưu Tiểu Viễn lại lắc đầu, nói: "Tôi không biết, tôi vừa rồi còn muốn lấy điện thoại ra phát trực tiếp nữa. Hay là hai người diễn lại lần nữa, để tôi phát trực tiếp, biết đâu hai người sẽ nồi tiếng trong một đêm, tôi cũng có thể kiếm được một khoản."
Phát trực tiếp cái con khỉ ấy! Hai người đàn ông cùng thầm hét lên trong lòng.
Người đàn ông sau đó đã đóng cửa số xe lại, rồi theo yêu cầu của đồng bọn, lái xe đi.
Lưu Tiểu Viễn chỉ cười cười, sau đó cũng trở lại xe của mình.
"Anh vừa đi đâu vậy?" Ngay khi lên xe, Mộ Dung Vũ Yến đã sốt ruột hỏi, cô nhìn vào gương chiếu hậu mà không thấy gì cả.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Không có gì, chỉ đi lại một chút, vận động gân cốt thôi."
Lưu Tiểu Viễn không muốn để Mộ Dung Vũ Yến biết chuyện bị theo dõi, nếu không lại lo lắng.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn từ từ lái xe về phía trước.
Hai người đàn ông trên chiếc xe theo dõi Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến lúc này đang cãi nhau trên Xe.
Tài xế khó chịu nói: "Hôm nay bảo anh đừng ăn nhiều tỏi thế mà anh không nghe, lúc nãy lúc hôn anh, mùi tỏi làm tôi muốn chết ngắt."
Người đàn ông ngồi ghế phụ lập tức phản pháo: "Anh còn dám nói tôi à? Mùi đậu phụ thối trong miệng anh còn làm tôi suýt chút nữa nôn hết cả bữa tối hôm qua ra ngoài."
"Còn không phải do anh bày cái trò khỉ gió gì, biết bao nhiêu ý tưởng không dùng, lại đi dùng ý tưởng hôn hít, anh có biết sau lần hôn đó, tôi bị ám ảnh sợ hôn luôn rồi không."
"Anh tưởng chỉ có mình anh à, mẹ kiếp, giờ nhìn cái miệng của anh là tôi muốn nôn rồi."
"Chết tiệt, anh nói gì cơ, anh nhìn thấy ai muốn nôn, có giỏi thì anh nói lại xeml”
Hai kẻ ngốc cãi nhau trên xe, lúc này, xe của Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến đã vượt qua xe của họ, hai người vẫn còn đang cãi nhau. Cuối cùng người ngồi ghế phụ cũng phát hiện ra, anh ta nói: “Đừng cãi nhau nữa, xe của họ đã đi xa rồi, mau đuổi theo đi?"
Tài xế hỏi: "Xe của ai cơ?"
Người đàn ông ngồi ghế phụ khó chịu nói: "Mẹ kiếp, anh có phải hôn đến ngu rồi không, còn xe của ai nữa, dĩ nhiên là xe của cặp nam nữ chúng ta theo dõi lúc nãy rồi."
"Chết tiệt, sao anh không nói sớm." Tài xế phàn nàn một câu, đạp mạnh chân ga, động cơ xe phát ra tiếng ầm ầm, sau đó một lực đẩy khiến hai người ngã về sau.
"Mẹ kiếp, anh có thể đạp ga từ từ được không?" Người đàn ông ngồi ghế phụ khó chịu nói, tên này lái xe sao mà không đáng tin cậy thé.
Tài xế nói: "Không đạp nhanh thì sao đuổi kịp họ được, hơn nữa, tiền xăng không phải chúng ta bỏ ra, sợ gì!"
Rất nhanh, hai người này đã lái xe đuổi kịp Lưu Tiểu Viễn và Mộ Dung Vũ Yến, bám theo sau xe của họ.
Lưu Tiểu Viễn thấy hai tên này lại bám theo sau xe mình, quyết định trêu chọc họ một phen.
Đi được một đoạn, Lưu Tiểu Viễn lại dừng xe bên đường, Mộ Dung Vũ Yến không nhịn được lại hỏi: "Anh lại dừng xe làm gì?"
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Không có gì, hơi ngột ngạt, muốn xuống xe đi dạo một chút, cô cứ ngồi trên xe là được.”
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn tháo dây an toàn rồi xuống xe. Hai kẻ ngốc bám theo sau thấy Lưu Tiểu Viễn lại xuống xe, vội vàng phanh gấp dừng xe lại.
"Chết tiệt! Tên kia lại đi tới đây, chúng ta phải làm sao?" Tài xế nhất thời lại luống cuống tay chân, không biết phải làm sao, vẻ mặt hoảng hốt hỏi người bạn đồng hành của mình.
Người đàn ông ngồi ghế phụ cũng không nghĩ ra cách nào hay, anh ta không muốn ngửi mùi đậu phụ thối nữa.
"Tôi biết thế nào được, đầu tôi lại không phải Gia Cát Lượng, tôi nghĩ cách thế nào được?" Người đàn ông ngồi ghế phụ mặt buồn rầu nói.
Tài xế thấy người bạn đồng hành của mình không có cách nào, lập tức tháo dây an toàn, trực tiếp áp sát người lại, sau đó đưa tay kéo đầu đối phương lại gần. "Này, anh định làm gì?" Người đàn ông ngồi ghé phụ hét lớn hỏi.
Tài xế nói: "Vì anh cũng không có cách nào hay nên tôi đành phải nếm thử mùi tỏi một lần nữa vậy."
Nói xong, tài xế bá đạo chặn miệng mình vào miệng người bạn đồng hành.
Lưu Tiểu Viễn đi đến bên xe, thấy hai tên kia lại tiếp tục làm như vậy, thật đáng khâm phục!
Cảnh tượng này quá đẹp, Lưu Tiểu Viễn không dám nhìn thẳng nhưng cũng không muốn tiếp tục trêu chọc hai tên ngốc này nữa, anh ta trực tiếp gõ vào cửa số xe.
Hai tên kia thấy Lưu Tiểu Viễn gõ vào cửa sổ xe, mới dừng hành động của mình lại, tách ra.
"Sao lại là cậu, cậu định làm gì? Cậu có phải nghiện nhìn trộm không? Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi yêu nhau là quyền của chúng tôi, cậu không có quyền can thiệp, cũng không có quyền chế giễu, đây là quyền tự do của chúng tôi, chúng tôi yêu nhau tự do!" Tài xế sau khi mở cửa sổ xe, trước tiên giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, sau đó tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận