Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 836: Dễ dàng Giết chết

Chương 836: Dễ dàng Giết chếtChương 836: Dễ dàng Giết chết
Chương 836: Dễ dàng Giết chết
Cười xong, Lưu Tiểu Viễn không nói nhảm nữa, trực tiếp lấy ra Phi Vân Kiếm mà mình có được từ hệ thống vô địch thần cấp, một kiếm chém về phía một tu sĩ.
Trong đầu Lưu Tiểu Viễn đã có ký ức của các Kiếm tiên khác, đối với kiếm pháp và thần thông của họ là vô cùng rõ ràng. Cho nên, mặc dù Lưu Tiểu Viễn mới vừa bước vào Luyện Khí hậu kỳ nhưng đối với việc vận dụng công pháp thì đã thuần thục.
Phi Vân Kiếm như một sao băng bay về phía đối phương, chớp mắt đã đến trước mặt tu sĩ kia, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ này phản ứng cũng rất nhanh, cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình, lập tức né sang bên trái, tránh được đòn tấn công của Phi kiếm.
Lưu Tiểu Viễn thầm tiếc nuối, xem ra anh mới sử dụng lần đầu, vẫn chưa hoàn hảo, nếu như Kiếm tiên Luyện Khí hậu kỳ thực sự sử dụng chiêu này, lại là chiêu không thể phòng ngự này thì tu sĩ Luyện Khí trung kỳ này của đối phương lập tức sẽ chết ngay tại chỗ.
Mặc dù đáng tiếc nhưng Lưu Tiểu Viễn cảm thấy không có ván đề gì lớn, bởi vì với bản lĩnh hiện tại của Lưu Tiểu Viễn thì hai Luyện Khí trung kỳ này sớm muộn gì cũng chết ngay tại chỗ.
"Kiếm tiên, ngươi là Kiếm tiên!" Thấy Lưu Tiểu Viễn vừa ra tay đã là Phi kiếm, lại vô cùng tàn nhẫn, hai người này lập tức kinh ngạc. Nếu Lưu Tiểu Viễn thực sự là Kiếm tiên thì hai Luyện Khí trung kỳ tu sĩ như bọn họ chắc chắn không còn mạng.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Chúc mừng hai người, các ngươi trả lời đúng rồi, phần thưởng là ta có thể miễn phí đưa các ngươi lên Tây thiên."
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn không nói thêm lời vô nghĩa nữa, vì phản diện trong phim truyền hình đều chết vì nói nhiều.
Còn hai mẹ con Đàm Linh San thì lúc này hoàn toàn kinh ngạc đến mức không khép được miệng, đây vẫn là người bình thường sao? Tại sao một thanh bảo kiếm lại có thể bay trên không trung, giống như bị người điều khiển vậy, sao có thể như vậy được. Lần này, đối mặt với Phi Vân Kiếm của Lưu Tiểu Viễn, hai tu sĩ Luyện Khí trung kỳ thậm chí không có can đảm chiến đấu, hai người chạy trốn theo các hướng khác nhau, còn đỉnh của nhà họ Đàm, đối với bọn họ mà nói, đã chẳng còn để ý nữa, trước tiên phải bảo vệ mạng sống nhỏ của bọn họ rồi tính sau.
Tốc độ chạy trốn của bọn họ tuy rằng cũng được coi là nhanh nhưng so với Phi kiếm của Lưu Tiểu Viễn thì tốc độ của bọn họ vẫn quá chậm, một người trong số họ chưa chạy được một km thì đã bị Phi Vân Kiếm đâm một nhát vào lưng, chết ngay tại chỗ.
Giải quyết xong tu sĩ này, Lưu Tiểu Viễn lập tức đuổi theo một tu sĩ khác, thế mà lại chậm trễ như vậy, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ còn lại đó chắc đã chạy trốn cách đấy năm km.
Để bảo vệ mạng sống nhỏ của mình, tu sĩ đó liều mạng ngự không phi hành, sử dụng hết toàn bộ sức mạnh mà hắn có.
Tuy nhiên, hắn và Lưu Tiểu Viễn, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ này còn chênh lệch một cảnh giới nhỏ, cho nên, cho dù hắn có cố gắng chạy trốn đến đâu thì đối mặt với Lưu Tiểu Viễn, hắn cũng nhất không tránh khỏi bi kịch.
Đến vị trí mười km, cuối cùng hắn cũng bị Lưu Tiểu Viễn đuổi kịp, Lưu Tiểu Viễn chặn đường đi của tu sĩ này, tu sĩ này thấy đường sống của mình đã bị Lưu Tiểu Viễn chặn lại, lập tức muốn chạy về phía sau nhưng vừa mới quay người đã thấy Lưu Tiểu Viễn xuất hiện trước mặt mình.
Lúc này, tu sĩ này muốn khóc tới nơi, má ơi, tốc độ nhanh như vậy, còn để người ta sống nữa không?
"Vị đạo huynh này, cầu xin huynh tha cho ta một mạng, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho huynh, chỉ cầu đạo huynh tha cho ta một mạng.” Đối phương thấy không còn đường trốn thoát, lập tức quỳ xuống cầu xin Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Xin lỗi, ta không cần tiểu đệ!" Nói xong câu này, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp chém giết tu sĩ này.
Giải quyết xong tu sĩ này, Lưu Tiểu Viễn thu hồi Phi Vân Kiếm, chỉ thấy Phi Vân Kiếm vẫn lạnh như băng, trên thân kiếm không có một vết máu. "Kiếm tốt, kiếm tốt!" Lưu Tiểu Viễn cầm Phi Vân Kiếm trên tay, chân thành khen ngợi một câu.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn bắt đầu lục soát, xem trên người tu sĩ Luyện Khí trung kỷ này có thứ gì có giá trị không, sau một hồi mò mẫm, Lưu Tiểu Viễn tìm thấy trên người tu sĩ này một cái túi trữ vật, bên trong túi trữ vật này, ngoài một số ít linh thạch ra thì chỉ có một số thứ hỗn độn vô dụng.
Còn về pháp bảo thì Lưu Tiểu Viễn không tháy trong túi trữ vật.
Huống hò, Lưu Tiểu Viễn bây giờ cũng không cần pháp bảo của người khác, bản thân có Phi Vân Kiếm trong tay, có thể nói là một kiếm trong tay, thiên hạ ta có!
Với tu sĩ mà Lưu Tiểu Viễn có thể đối phó ở giai đoạn hiện tại thì pháp bảo của bọn họ khi đứng trước Phi Vân Kiếm hoàn toàn không chịu nỗi một kích, tất cả chỉ là phế vật.
Cho nên, trong túi trữ vật dù không có pháp bảo nào, Lưu Tiểu Viễn tuyệt đối không hề thát vọng!
Lưu Tiểu Viễn đổ những thứ không cần trong túi trữ vật ra, lấy túi trữ vật cùng linh thạch bên trong.
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn lại đến chỗ thi thể của một tu sĩ Thiên Cực tông khác, lục túi trữ vật, vẫn không tìm được thứ gì hữu dụng.
Lưu Tiểu Viễn đành phải làm theo cách cũ, đỗ hết những thứ vô dụng trong túi trữ vật ra, chỉ giữ lại túi trữ vật và linh thạch bên trong.
Nhìn vào những gì thu được tối nay, Lưu Tiểu Viễn không khỏi thở dài, mỗi lần chỉ được vài viên hoặc vài chục viên linh thạch cấp thấp, không biết đến khi nào thì mình mới có thể trở thành một phú ông linh thạch đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận