Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 744: Ấn Tiểu Phi 2

Chương 744: Ấn Tiểu Phi 2Chương 744: Ấn Tiểu Phi 2
Chương 744: Ân Tiểu Phi 2
Ân Tiểu Phi nói: "Đừng nhìn nhà chú út tôi ở ngay dưới chân núi, đoạn đường này đối với người thành phố như hai người mà nói thì cũng rất xa, hai người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
"Không cần đâu, hai vợ chồng chúng tôi đã quen rồi, anh xem hai chúng tôi đi theo anh lâu như vậy rồi, có kêu mệt không?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Ân Tiểu Phi nghĩ cũng phải, vì vậy liền dẫn Lưu Tiểu Viễn và Tô Vũ đi xuống núi.
Đi khoảng mười lăm phút thì đến trước cửa nhà chú út của Ân Tiểu Phi.
Lưu Tiểu Viễn quan sát tình hình nhà chú út của Ân Tiểu Phi, một ngôi nhà gỗ khá lớn, phía trước là sân, trong sân trồng hai cây đại thụ, cành lá sum suê.
Sân được rào bằng gốc cây, khá giống với một ngôi nhà nông thôn.
"Chú út! Chú út!" Ân Tiểu Phi đứng trước cửa sân hét lớn.
Trong nhà không có động tính gì, có vẻ như chú út của Ân Tiểu Phi không có nhà.
"Chú út, chú có nhà không?" Ân Tiểu Phi hét lớn.
Nhưng trong nhà vẫn không có động tĩnh, xem ra chú út của Ân Tiểu Phi đúng là không có nhà.
"Xin lỗi, chú út của tôi có lẽ không có nhà, hay là tối nay hai người ở lại nhà tôi, ngày mai rồi đi chơi hang động, hai người thấy thế nào?" Ân Tiểu Phi nói.
"Được thôi, chúng tôi đã đi cả một ngày đường rồi, cũng muốn nghỉ ngơi một chút, vậy thì nghe theo sự sắp xếp của bí thư thôn." Lưu Tiểu Viễn nói.
Lưu Tiểu Viễn ba người đang định quay người rời đi thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt, là tiếng mở cửa, ba người nghe thấy tiếng này, lập tức quay đầu nhìn vào trong nhà.
Chỉ thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước ra từ trong nhà, người đàn ông này thân hình khá gầy nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ tinh anh.
Người đàn ông này mang theo một luồng khí tức lạnh lùng, sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt không chút biểu cảm, trông giống như một con rối bị người khác điều khiển. Người đàn ông này hẳn là chú út của Ân Tiểu Phil
"Chú út, chú ở nhà à, sao cháu gọi chú nhiều tiếng thế mà chú không nói gì cả." Ân Tiểu Phi phàn nàn nói.
Chú út của Ân Tiểu Phi mặt không biểu cảm nói: "Vừa rồi ngủ quên mát, Tiểu Phi, cháu đến đây có chuyện gì không?" Nói rồi, chú út của Ân Tiểu Phi mở cửa nhưng không cho Ân Tiểu Phi cùng hai người vào.
"Chú út, cho cháu mượn cái đèn pin." Ấn Tiểu Phi nói.
"Đợi chút, chú lấy cho!" Nói xong, chú út của Ân Tiểu Phi đóng sầằm cửa lại.
Ân Tiểu Phi thấy chú út của mình không hiểu chuyện như vậy, liền áy náy nói: "Hai người thông cảm, đừng chấp chú út của tôi, chú áy là người kỳ quặc như vậy, đừng giận."
"Không sao." Lưu Tiểu Viễn cười nói, ánh mắt nhìn về phía nhà của chú út Ân Tiểu Phi.
Thấy ánh mắt của Lưu Tiểu Viễn cứ dừng lại ở nhà chú út của mình, Ân Tiểu Phi còn tưởng Lưu Tiểu Viễn tò mò về chuyện của chú út mình, liền nói: "Chú út của tôi là người kỳ quặc như vậy, nói thật, tôi thường không đến đây, hai người cũng thấy rồi đấy, mặt lúc nào cũng đăm đăm, trông như tôi nợ chú ấy tiền không trả vậy."
"Thế còn dì của anh?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Sở dĩ hỏi sâu như vậy là vì Lưu Tiểu Viễn cảm thấy chú út của Ân Tiểu Phi rất đáng ngờ. Đáng ngờ ở điểm nào, Lưu Tiểu Viễn cũng không nói rõ được nhưng luôn có một trực giác mách bảo Lưu Tiểu Viễn rằng, chú út của Ân Tiểu Phi này e rằng không thoát khỏi quan hệ với chuyện của Ân Chính Đạo.
"Dì tôi mất sớm rồi, năm thứ hai sau khi lấy chú út tôi thì mất, sau khi dì tôi mát, chú út tôi bỏ nhà đi, đi một mạch mười máy năm, mới hai năm gần đây mới về, rồi trở nên bí ân như vậy, nghe nói còn nhận một đệ tử, đúng là không hiểu nổi chú áy." Ân Tiểu Phi nói.
Đệ tử! Nghe thấy hai chữ này, Lưu Tiểu Viễn lập tức cảm thấy chú út của Ân Tiểu Phi có thể là Ân Chính Đạo.
Lưu Tiểu Viễn rất muốn hỏi Ân Tiểu Phi xem chú út của anh ta có phải tên là Ân Chính Đạo không nhưng như vậy chắc chắn sẽ khiến Ân Tiểu Phi nghi ngờ, vì vậy, chuyện này phải từ từ tìm hiểu mới được.
"Chú út của anh còn nhận đệ tử à, xem ra chú út của anh cũng là người có bản lĩnh." Lưu Tiểu Viễn Cười nói.
"Bản lĩnh gì chứ... Không nói nữa, chú út tôi ra rồi, chú ấy không thích người khác bàn tán chuyện của chú ấy."
Chú út của Ân Tiểu Phi cầm đèn pin đi ra, đưa đèn pin cho Ân Tiểu Phi, hỏi: "Tiểu Phi, cháu mượn đèn pin làm gì? Có phải định lên hang động trên núi không?"
"Đúng vậy, chú út, hai người này là khách du lịch từ nơi khác đến, cháu dẫn họ lên hang động chơi một chút." Ấn Tiểu Phi cười nói. Nghe Ân Tiểu Phi định dẫn Lưu Tiểu Viễn và Tô Vũ lên hang động trên núi chơi, chú út của Ấn Tiểu Phi lập tức giật lấy đèn pin từ tay Ân Tiểu Phi.
"Chú út, chú làm gì vậy?" Ân Tiểu Phi lập tức hỏi.
"Tiểu Phi, chú đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng lên hang động chơi." Chú út của Ân Tiểu Phi nói: "Nhanh về nhà đi. Còn hai người kia, từ đâu đến thì về nơi đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận