Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 344: Cô gái bí ẩn mặc trang phục màu ti

Chương 344: Cô gái bí ẩn mặc trang phục màu tiChương 344: Cô gái bí ẩn mặc trang phục màu ti
Chương 344: Cô gái bí ẩn mặc trang phục màu trắng 2
Cô gái lập tức nhận ra ánh mắt của Lưu Tiểu Viễn, trong mắt lập tức bắn ra hai luồng hàn ý lạnh lẽo, Lưu Tiểu Viễn chỉ cảm thấy một luồng hàn ý từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.
"Tự tìm đường chết!" Cô gái hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ, sau đó giơ tay phải về phía mắt Lưu Tiểu Viễn, thực sự muốn móc mắt Lưu Tiểu Viễn ral
Lưu Tiểu Viễn vội vàng dùng hai tay che mắt, miệng liên tục kêu lên: "Người đẹp, tha mạng!"
Đùa à, nếu mắt bị móc ra, sau này còn sống thế nào, làm sao mà ân ân ái ái với người đẹp được! "Chít chít.." Đúng lúc này, Lưu Tiểu Viễn như nghe thấy tiếng kêu của Cáo nhỏ.
Lưu Tiểu Viễn vội vàng bỏ hai tay ra, nhìn xung quanh. Anh không thấy Cáo nhỏ đâu cả, ngay cả cô gái mặc đồ trắng bí ẩn lúc nãy cũng biến mắt không thấy đâu.
"Hừ! Hôm nay tạm thời tha cho anh một mạng, mau chóng rời đi!" Giọng nói lạnh như băng của cô gái truyền vào tai Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn xác nhận mình vừa nãy không nghe nhằm, vừa nãy đúng là tiếng kêu của Cáo nhỏ, sao lại không thấy bóng dáng Cáo nhỏ đâu nhỉ?
Chẳng lẽ là cô gái mặc đồ trắng lúc nãy bắt Cáo nhỏ đi mất sao?
Không đúng? Khi cô gái này xuất hiện thì có một trận gió lớn nỗi lên. Hai lần trước khi có gió lớn nổi lên thì Cáo nhỏ cũng xuất hiện, gió tàn thì Cáo nhỏ biến mát.
Lần này, lúc cô gái kia xuất hiện cũng có một trận gió lớn thổi qua, sau đó anh nghe thấy tiếng kêu của Cáo nhỏ, rồi cô gái bí ẩn kia biến mát...
Chẳng lẽ Cáo nhỏ có quan hệ gì với cô gái mặc đồ trắng bí ẩn này sao?
Vừa nãy hệ thống vô địch thần cấp đã nói, cô gái này không phải người, chẳng lẽ cô ta cũng giống như Cáo nhỏ, là một con cáo sao?
Nếu thực sự là cáo, vậy chẳng phải cô ta chính là hồ ly tinh trong truyền thuyết?
Càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, Lưu Tiểu Viễn không dám nghĩ tiếp nữa.
Lưu Tiểu Viễn đi đến bên hai người đàn ông ngã trên bụi rậm, dùng tay đặt vào lỗ mũi của hai người, kết quả phát hiện hai người đã không còn thở.
Phát hiện này làm Lưu Tiểu Viễn giật mình, Lưu Tiểu Viễn không ngờ cô gái kia lại ra tay tàn độc như vậy, lập tức lấy đi hai mạng người. Hơn nữa nhìn từ bên ngoài, căn bản không có bát kỳ vét thương nào, mà hai người này trước khi chết cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mẹ kiếp, vẫn nên mau chóng rời khỏi đây thôi!
Nghĩ đến thủ đoạn của cô gái mặc đồ trắng bí ẩn kia, rồi lại nghĩ đến giọng nói lạnh như băng của cô ta, Lưu Tiểu Viễn lập tức cảm thấy ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Lưu Tiểu Viễn vừa rời khỏi đây chưa đầy năm phút, Triệu Hạo Nam đã đến chỗ này. Khi Triệu Hạo Nam đến đây, phát hiện nơi này có hai người chết thì nhanh chóng quan sát xung quanh. Nơi này dường như cũng không có dấu vết đánh nhau, trên người hai người cũng không có vết thương gì.
Còn cây Huyết Linh Chi kia, đã sớm bị cô gái mặc đồ trắng bí ẩn kia lầy mắt rồi!
Triệu Hạo Nam không phát hiện ra điều gì, đang chuẩn bị rời đi, thì Trần Ba lại đột nhiên xuất hiện. Nhìn thấy Triệu Hạo Nam và hai người đàn ông nằm trên bụi rậm, Trần Ba lập tức cho rằng Triệu Hạo Nam là hung thủ đã giết bọn họ.
"Người anh em, ra tay cũng không cần tàn nhẫn như vậy chứ?" Trần Ba cười nói.
Triệu Hạo Nam lập tức giải thích: "Người không phải tôi giết, lúc tôi tới thì hai người bọn họ đã như thế rồi."
Trần Ba hiển nhiên không tin lời Triệu Hạo Nam, trong mắt Trần Ba, chính là Triệu Hạo Nam giết hai người, cướp đi Huyết Linh Chỉ.
"Người anh em, trước mặt người thông minh không nên nói lời giả dối, lấy Huyết Linh Chi ra đi, chúng ta chia nhau!" Trần Ba mỉm cười, sau đó vươn tay ra.
Triệu Hạo Nam buôn bực không thôi, Huyết Linh Chi gì chứ, anh ta còn chẳng nhìn thấy một sợi lông nào, thế mà cái gã ở đâu xuất hiện này lại đòi anh ta giao ra Huyết Linh Chi, thần kinh à? Triệu Hạo Nam nói: "Người anh em, người thực sự không phải tôi giết, còn Huyết Linh Chi mà anh nói, tôi căn bản không nhìn tháy."
Trần Ba: "Người anh em, ăn một mình cẩn thận nghẹn chết đấy! Chúng ta đều là cảnh giới Ám kình, cậu muốn giết tôi diệt khẩu, e là không dễ đâu?"
Triệu Hạo Nam bây giờ đã tức đến mức sắp phun máu rồi, cái tên này bị điên à? Sao cứ khăng khăng rằng anh ta đã lấy Huyết Linh Chỉ chứ?
Tôi nói lại lần nữa, người không phải tôi giết, còn Huyết Linh Chi, tôi căn bản chưa từng thấy!"
Triệu Hạo Nam cố đè nén cơn giận trong lòng, nếu anh ta có thể nắm chắc phần thắng thì anh ta đã sớm ra tay đánh cho cái tên trước mặt mình im miệng rồi.
"Xem ra cậu thực sự muốn ăn mảnh rồi!" Trần Ba nheo mắt nói, sau đó hét lớn: "Mọi người mau đến đây, có người tìm thấy Huyết Linh Chỉ rồi!"
Trần Ba cũng không còn cách nào, anh ta tự nhận bản thân cũng không nắm chắc phần thắng khi giao đấu với Triệu Hạo Nam, cho nên mới dùng một chiêu này!
Tiếng hét này của Trần Ba trực tiếp khiến mặt Triệu Hạo Nam tái mét, đến lúc đó những người khác đến, Triệu Hạo Nam có muốn giải thích cũng không ai tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận