Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 483: Vương Kiến Quân

Chương 483: Vương Kiến QuânChương 483: Vương Kiến Quân
Chương 483: Vương Kiến Quân
"Không biết Lưu tiên sinh có thời gian không, nếu có thời gian, tôi có chút chuyện muốn nói chuyện với anh." Vương Kiến Quân nói.
Lưu Tiểu Viễn không biết Vương Kiến Quân tìm mình rốt cuộc có chuyện gì, bởi vì chuyện duy nhất Lưu Tiểu Viễn có thể dính dáng đến giới giải trí chính là quen biết Mộ Dung Vũ Yến, chẳng lẽ lần này Vương Kiến Quân tìm mình là vì chuyện của Mộ Dung Vũ Yến?
"Được, gặp nhau ở đâu mời Vương tổng quyết định!"
Lưu Tiểu Viễn sảng khoái đồng ý.
Còn về việc buổi gặp mặt này có phải là Hồng Môn Yến hay không thì Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn không lo lắng. Là tổng tài của tập đoàn truyền thông Hoàng Thành, Vương Kiến Quân chắc chắn sẽ không làm ra chuyện lưu manh côn đò.
Hơn nữa, cho dù Vương Kiến Quân có ý đồ xấu, Lưu Tiểu Viễn cũng không sợ, người ta gọi là kẻ tài cao thì gan cũng lớn.
Địa điểm Vương Kiến Quân hẹn là một tiệm trà tên là Phẩm Hương Minh ở Thủ Đô, Lưu Tiểu Viễn lập tức đi taxi đến tiệm trà.
Khi Lưu Tiểu Viễn đến tiệm trà, Vương Kiến Quân đã đến rồi, thấy Lưu Tiểu Viễn bước vào tiệm trà, Vương Kiến Quân lập tức đứng dậy vẫy tay với Lưu Tiểu Viễn.
Lưu Tiểu Viễn nhìn lại, Vương Kiến Quân là một người đàn ông trông ngoài bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, trên người mang theo khí chất đặc biệt của đàn ông trưởng thành, rất thu hút phụ nữ.
"Xin chào!" Lưu Tiểu Viễn đi đến bên cạnh Vương Kiến Quân, Vương Kiến Quân chủ động vươn tay ra bắt tay Lưu Tiểu Viễn.
Giơ tay không đánh người mặt cười, huống hồ Lưu Tiểu Viễn còn chưa biết lý do Vương Kiến Quân tìm mình đến hôm nay, vì vậy, khách sáo đưa tay ra bắt tay Vương Kiến Quân.
"Mời ngồi, Lưu tiên sinh!" Vương Kiến Quân rất lịch sự mời Lưu Tiểu Viễn ngồi xuống.
Lưu Tiểu Viễn ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh, phát hiện tiệm trà này có vẻ khá đìu hiu, chẳng có máy khách tới uống cả. "Lưu tiên sinh, đây là trà Phổ Nhĩ thượng hạng, không biết anh có thích uống không." Vương Kiến Quân vừa nói vừa rót cho Lưu Tiểu Viễn một tách trà thơm.
Lưu Tiểu Viễn nhìn tách trà Phổ Nhĩ nhỏ trước mặt, cười nói: "Tôi không biết gì về trà đạo, đối với tôi mà nói, cho dù là trà thượng hạng hay là trà bình dân, uống vào cũng có vị như nhau thôi."
"Ha ha..." Vương Kiến Quân cười một tiếng, nói: "Lưu tiên sinh đúng là thẳng thắn."
Lưu Tiểu Viễn cầm tách trà trước mặt lên uống một hơi, dù sao cũng không ném ra được mùi vị gì, hà tất phải giả vờ nho nhã, giả vờ hiểu biết làm gì.
"Vương tổng hôm nay tìm tôi đến đây có chuyện gì thế?" Lưu Tiểu Viễn đặt tách trà trong tay xuống, đi thẳng vào ván đề.
Vương Kiến Quân nghe vậy, mỉm cười cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.
"Lưu tiên sinh, theo chúng tôi được biết, anh từ nhỏ đã sống ở nông thôn, cha mẹ cũng đều là nông dân. Nhưng điều khiến tôi thấy kỳ lạ là, từ sau khi Lưu tiên sinh tốt nghiệp đại học thì dường như đã trở thành một người khác, y thuật cũng giỏi, thư pháp cũng giỏi, võ nghệ cũng giỏi..."
Nghe Vương Kiến Quân nói, sắc mặt Lưu Tiểu Viễn bắt đầu trở nên khó coi. Anh nheo mắt lại, cắt ngang lời Vương Kiến Quân.
"Vương tổng, anh điều tra tôi đấy à?" Giọng Lưu Tiểu Viễn trở nên lạnh lùng.
Việc Vương Kiến Quân có thể biết được những thông tin này chứng tỏ anh ta đã sớm điều tra về Lưu Tiểu Viễn rồi. Một người tốn nhiều công phu như vậy điều tra một người khác chỉ có hai lý do; một là đơn thuần muốn tìm hiểu người này, không có ác ý, hai là cố tình điều tra rõ ràng lai lịch của người đó, không có ý tốt.
Lưu Tiểu Viễn không tin Vương Kiến Quân chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu về mình, thế nên, lúc này anh cảm tháy rất tức giận!
Vương Kiến Quân cười xua tay, nói: "Lưu tiên sinh, xin đừng tức giận, chúng tôi không có ác ý với anh.”
Câu nói này mà đi lừa ma đi, Vương Kiến Quân có thể biết rõ một số chuyện của mình như vậy, e là đã tốn không ít công sức, không ai lại đi làm chuyện tốn sức mà chẳng được lợi như vậy, chắc chắn là có mục đích khác.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Vương Kiến Quân nói: "Vương tổng, nguyên tắc của tôi là người không phạm tôi, tôi không phạm người, người nếu phạm tôi, tôi tất phạm người!"
Lưu Tiểu Viễn nói xong lời này, liền đứng dậy bỏ đi!
Vương Kiến Quân thấy vậy, lập tức kéo Lưu Tiểu Viễn lại: "Lưu tiên sinh, anh đừng đi vội, tôi còn có chuyện muốn nói với anh."
Lưu Tiểu Viễn muốn xem Vương Kiến Quân còn muốn bày trò gì, thế là lại tiếp tục ngồi xuống.
Vương Kiến Quân thấy vậy, cũng ngồi xuống theo. Anh ta uống một ngụm trà, rót thêm vào tách trà trước mặt Lưu Tiểu Viễn, rồi rót thêm vào tách trà của mình.
"Lưu tiên sinh, tôi nghe nói anh và Mộ Dung Vũ Yến quen nhau ở tỉnh thành của anh đúng không?" Vương Kiến Quân nói xong lời này, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
"Đúng vậy!" Bây giờ Lưu Tiểu Viễn cũng không đoán ra được mục đích Vương Kiến Quân gọi mình đến đây, nên chỉ đành chờ xem tình hình.
Vương Kiến Quân nói tiếp: "Mộ Dung Vũ Yến là một ngôi sao mà công ty chúng tôi hết sức nâng đỡ, cô ấy là ngọc nữ thế hệ mới, công ty chúng tôi đương nhiên không cho phép Mộ Dung Vũ Yến có tin đồn tình ái, như vậy sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến con đường ngôi sao của cô ây."
Lưu Tiểu Viễn không phải kẻ ngốc, ý của Vương Kiến Quân đã rất rõ ràng, chính là muốn Lưu Tiểu Viễn tránh xa Mộ Dung Vũ Yến, đừng gây ra tin đồn tình ái cho Mộ Dung Vũ Yến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận