Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 478: Hai ông cháu vô tri, dám xúc phạm

Chương 478: Hai ông cháu vô tri, dám xúc phạmChương 478: Hai ông cháu vô tri, dám xúc phạm
Chương 478: Hai ông cháu vô tri, dám xúc phạm đại gia 4
Mọi người thấy Lưu Tiểu Viễn đột nhiên dừng lại, thì bắt đầu bàn tán xôn xao, chỉ có điều phần lớn là chế giễu Lưu Tiểu Viễn, nói Lưu Tiểu Viễn biết rõ mình có mấy cân mấy lạng, cho dù không nhắm mắt cũng không thắng được Mạnh Hạo, càng đừng nói đến nhắm mắt.
Thấy những người này không ngừng lải nhải, Lưu Tiểu Viễn mở mắt nhìn họ, lớn tiếng nói: "Làm phiền mọi người yên lặng một chút, mọi người như các bà cô ngoài chợ ồn ào như vậy, làm sao tôi có thể suy nghĩ yên tĩnh được.”
Chết tiệt! Viết chữ còn phải suy nghĩ, anh đùa tôi đấy à? Mọi người nghe vậy, đều nhìn Lưu Tiểu Viễn với ánh mắt khinh thường, anh không muốn viết thì không muốn viết, cần gì phải tìm lý do vụng về như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù mọi người nghĩ như vậy trong lòng, nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn không nói gì nữa, tạo cho Lưu Tiểu Viễn một môi trường yên tĩnh để suy nghĩ.
Lưu Tiểu Viễn suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt sáng lên, lại dùng bút lông chấm một ít mực, trực tiếp triệu hồi một đại gia thư pháp, không phải loại quá nổi tiếng, nhưng tuyệt đối không phải loại hàng ba như Mạnh Hạo có thể so sánh được.
"Hai ông cháu vô tri, dám xúc phạm đại gia!" Lưu Tiểu Viễn vung bút viết mười chữ lớn này lên Giấy Tuyên. Lời này là mắng ông cháu Mạnh Nhát Tùng, nói ông cháu họ xúc phạm Lưu Tiểu Viễn anh.
Mọi người không phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ngay, trong lòng có chút khâm phục sự táo bạo của Lưu Tiểu Viễn, nhưng không dám võ tay hoan hô.
Viết xong, Lưu Tiểu Viễn đặt bút lông lên giá bút, cười tủm tỉm nhìn Mạnh Nhát Tùng và Mạnh Hạo, hỏi: "Hai vị, thế nào? Vài chữ này của tôi có lọt vào mắt xanh của hai vị không?”
Mặt Mạnh Nhất Tùng tái mét, là hội trưởng hội thư pháp, nhãn lực của Mạnh Nhất Tùng vẫn có, mấy chữ mà Lưu Tiểu Viễn nhắm mắt viết này, dù là về nét bút hay kết cấu đều hơn hẳn Mạnh Hạo.
Triệu Tiền Hải không ngờ Lưu Tiểu Viễn còn có tuyệt kỹ này, trên mặt lập tức nở nụ cười. Ông ta vốn lo Lưu Tiểu Viễn quá tự phụ, sẽ thua trận đấu này, không ngờ Lưu Tiểu Viễn đã có chuẩn bị từ trước.
Những người khác mặc dù cũng muốn nịnh bợ Mạnh Nhất Tùng, nhưng cũng không thể nhắm mắt nói bậy. Chữ của Lưu Tiểu Viễn đúng là tốt hơn Mạnh Hạo, hơn nữa không chỉ hơn một chút.
Lúc này, tâm trạng của Mạnh Hạo vô cùng phức tạp, anh ta không ngờ Lưu Tiểu Viễn nhắm mắt viết chữ còn đẹp hơn anh ta, điều này khiến lòng tự trọng của Mạnh Hạo bị tổn thương nghiêm trọng, miệng lắm bảm, không ngừng nói không thể nào.
Lưu Tiểu Viễn thấy Mạnh Hạo vốn ngạo mạn giờ như một con chó hoang mát hồn, cảm tháy rất hả hê, cười nói: "Hội trưởng Mạnh, ông mau nhìn cháu trai ông kìa, cứ suốt ngày tự nói tự cười, có phải bị kích thích gì không?”
Mạnh Nhát Tùng tức muốn hộc máu, nhưng lại không có cách nào, lần này ông ta vốn muốn mượn cơ hội đó để giáo huấn Lưu Tiểu Viễn một phen, không ngờ đến cuối cùng, hai ông cháu ông ta mới là người mất mặt.
Thấy Mạnh Nhất Tùng trở nên rất khó coi, Triệu Tiền Hải cảm thấy vô cùng hả hê, trong lòng vô cùng thoải mái.
"Hội trưởng Mạnh, xem ra chữ mà Lưu tiên sinh viết nhắm mắt còn đẹp hơn chữ mà cháu anh mở mắt viết nhiều." Triệu Tiền Hải nhanh chóng nhân cơ hội này dạy dỗ Mạnh Nhát Tùng một phen.
Mạnh Nhất Tùng hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng ai cũng nhìn ra ông ta rất tức giận.
Những người ban đầu còn chế giễu Lưu Tiểu Viễn, lúc này đều ngậm miệng, sắc mặt trở nên rất khó coi.
"Hội trưởng Mạnh, thế nào? Chữ của tôi không tệ chứ? Ông mài mực cho tôi cũng không đến nỗi mát mặt phải không?" Lưu Tiểu Viễn hỏi ngược lại.
Đối mặt với câu hỏi ngược của Lưu Tiểu Viễn, sắc mặt Mạnh Nhát Tùng càng trở nên khó coi, ông ta nhìn Lưu Tiểu Viễn một cái không nói gì, hôm nay xem như mất hết mặt mũi.
"Đinh đong, chúc mừng Lưu Tiểu Viễn làm màu thành công, nhận được 800 điểm kinh nghiệm!"
Lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Lưu Tiểu Viễn.
Lại thêm 800 điểm kinh nghiệm, khiến Lưu Tiểu Viễn cảm tháy việc làm màu này cũng đáng, coi như không uỗng công sức.
"Hội trưởng Mạnh, nhìn sắc mặt của ông thì có vẻ không phục nhỉ?" Lưu Tiểu Viễn quyết định làm màu thêm lần nữa, kiếm thêm chút điểm kinh nghiệm.
Người đất nung còn có ba phần nóng nảy, huống hồ Mạnh Nhất Tùng không phải người đất nung, đã sớm ức chế một bụng tức rồi.
"Lưu tiên sinh, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, làm người phải biết khiêm tốn!" Mạnh Nhất Tùng hừ lạnh nói, đối với sự mỉa mai của Lưu Tiểu Viễn, ông ta đã sớm đến bờ vực tức giận rồi.
Hội trưởng Mạnh, thực ra tôi là người khá khiêm tốn." Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Mọi người nghe vậy thì đều âm thầm khinh thường, trong lòng nghĩ anh mà còn khiêm tốn, nếu anh mà tính là khiêm tốn thì trên thế giới này không còn người kiêu ngạo nữa rồi.
"Hội trưởng Mạnh, ông xem hôm nay tổ chức hoạt động này gọi là đại hội thư pháp, cũng chính là lấy thư pháp làm bạn, cùng nhau tỷ thí, cùng nhau tiến bộ. Hội trưởng Mạnh, hay là chúng ta cùng tỷ thí thư pháp một chút?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Mạnh Nhất Tùng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận