Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 316: Gọi người

Chương 316: Gọi ngườiChương 316: Gọi người
Chương 316: Gọi người
Người quản lý bực mình nói: "Còn tổng giám đốc Lâm nào nữa, tất nhiên là tổng giám đốc Lâm đại lão bản rồi. Tóm lại, không muốn mắt việc thì tối nay đừng xen vào chuyện này. Nếu anh định nhảy việc thì tùy anh, nhưng đừng liên lụy đến tôi."
Đội trưởng bảo vệ biết được Lưu Tiểu Viễn là khách quý của tổng giám đốc Lâm, nhìn Lưu Tiểu Viễn bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó cười nói: "Quản lý, chuyện xảy ra ở cửa khách sạn, chúng tôi coi như không thấy gì."
Tăng Đoan Toàn lớn từng này tuổi, chưa từng bị người khác bắt nạt như vậy, có thê nói là chú có thể nhịn, dì cũng không thể nhịn.
Đối với công tử nhà giàu như Tăng Đoan Toàn, chỉ có anh ta bắt nạt người khác, chưa từng có ai bắt nạt anh ta.
Tối nay, Lưu Tiểu Viễn tát anh ta một cái, Tăng Đoan Toàn cảm thấy nếu không tát Lưu Tiểu Viễn hai cái thì khó mà trút được cơn tức này. Không được, hai cái tát quá ít, ít nhất cũng phải tát Lưu Tiểu Viễn mười cái mới có thể trút được cơn tức trong lòng.
"Tên nhóc, mày có gan đấy, đợi đấy, xem ông đây xử lý mày thế nào!" Tăng Đoan Toàn tức giận nói, sau đó lấy điện thoại ra gọi một só.
"Alo, Hạo Tử, tao đây, Đoan Toàn, tao bị một tên nhóc đánh ở cửa khách sạn Gia Hồng, mày dẫn anh em đến đây, ừ, nhanh lên, tao đợi chúng mày ở cửa khách sạn Gia Hồng!" Tăng Đoan Toàn cúp điện thoại, nhìn Lưu Tiểu Viễn với ánh mắt thâm độc nói: "Tên nhóc, tối nay mày chết chắc rồi, dù có Ngọc Hoàng Thượng Đề đến cũng không cứu được mày!"
Mộ Dung Vũ Yến trốn đằng sau cũng lo lắng, biết rằng ở Thủ Đô này, tùy tiện ném một hòn đá xuống cũng có thể đập trúng người giàu có hoặc quyền quý.
"Hay là tôi gọi điện cho công ty của tôi? Để họ ra mặt giải quyết?" Mộ Dung Vũ Yến lo lắng hỏi.
Công ty của Mộ Dung Vũ Yến vừa hay ở Thủ Đô, hơn nữa ông chủ của công ty có hậu phương rất lớn, đây cũng là lý do từ khi ra mắt đến nay, Mộ Dung Vũ Yến chưa từng bị ai quấy rối.
Bởi vì những ông chủ hoặc đạo diễn muốn quấy rối Mộ Dung Vũ Yến đều chết rất thảm.
"Đối phương chỉ là loại tép riu thôi, không cần bà xã gọi viện binh đâu!" Lưu Tiểu Viễn cười nói.
Mộ Dung Vũ Yến thấy Lưu Tiểu Viễn lúc này còn có tâm trạng nói đùa, thì biết Lưu Tiểu Viễn thực sự không đề chuyện này vào lòng.
Lưu Tiểu Viễn lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Thành Tân, nửa đêm thế này, Diệp Thành Tân chắc là đã ngủ rồi, một lúc lâu sau mới nghe máy.
"Alo, Diệp Thành Tân, lâu như vậy mới nghe điện thoại của tôi, tôi không vui đâu!" Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói.
Diệp Thành Tân ở đầu dây bên kia ngồi dậy trên giường, dụi mắt. Trong lòng nghĩ, nửa đêm cậu gọi điện đến làm phiền người khác nghỉ ngơi là rất vô đạo đức, biết không?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Diệp Thành Tân không dám nói, ai bảo Lưu Tiểu Viễn là người mà ngay cả bố mình cũng có thể đánh bại chứ.
"Anh Lưu, anh có chuyện gì không?" Diệp Thành Tân cung kính hỏi.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là lát nữa có mấy thằng nhóc ranh muốn dạy dỗ tôi ở cửa khách sạn Gia Hồng, thân phận của tôi mà động thủ với loại người đó thì mát hết tư cách, cho nên anh phái máy người đến đây, nhanh lên, tôi ghét nhát là người đến muộn!"
Diệp Thành Tân tức muốn hộc máu, từ bao giờ mà nhà họ Diệp lại trở thành tay sai cho người khác, hơn nữa còn là đi dạy dỗ máy tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Mặc dù trong lòng Diệp Thành Tân có một vạn lần không muốn, nhưng Lưu Tiểu Viễn đã lên tiếng, Diệp Thành Tân chỉ đành ngoan ngoãn làm theo, ai bảo hôm đó thi đấu bó mình lại thua chứ!
Diệp Thành Tân vén chăn xuống giường, vợ của Diệp Thành Tân không vui hỏi: " Buổi tối còn đi đâu thé2"
Diệp Thành Tân bực mình nói: "Đi làm việc. Đừng hỏi nhiều, ngủ đi!"
Diệp Thành Tân lập tức gọi mấy đệ tử có võ công không tệ của nhà họ Diệp bảo họ đến khách sạn Gia Hồng, sau đó nghĩ lại, dù sao cũng đã dậy rồi, mình cũng đi theo luôn vậy.
Bởi vì Diệp Thành Tân lo máy đệ tử nhà họ Diệp này không làm tốt chuyện, chọc Lưu Tiểu Viễn không vui, thì nhà họ Diệp sẽ gặp họa.
Thế là, Diệp Thành Tân dẫn theo sáu đệ tử nhà họ Diệp lái một chiếc xe thương vụ bảy chỗ phóng đến khách sạn Gia Hồng.
Trước cửa khách sạn Gia Hồng, Tăng Đoan Toàn bỏ điện thoại vào túi, ngông cuồng nói: "Tên nhóc, tao nói cho mày biết, ở cái đất Thủ Đô này, chọc ai cũng được chứ đừng chọc đến thiếu gia tao!"
Lưu Tiểu Viễn liếc Tăng Đoan Toàn một cái, mắng một câu đồ ngốc, Tăng Đoan Toàn nghe thấy, chỉ vào Lưu Tiểu Viễn mắng: "Tên nhóc, mày dám mắng tao là đồ ngốc, tốt lắm, lát nữa tao sẽ khiến mày hối hận vì đã biết hai chữ này!"
"Vậy thì bây giờ ông đây sẽ cho mày biết thế nào là đồ ngốc!" Lưu Tiểu Viễn nói xong, trực tiếp chạy hai bước đến trước mặt Tăng Đoan Toàn, bốp bốp bốp máy cái tát liên tiếp giáng vào mặt Tăng Đoan Toàn.
Ngay lập tức, Tăng Đoan Toàn bị tát thành đầu heo, đau đến mức Tăng Đoan Toàn kêu oai oái.
Lưu Tiểu Viễn nhìn cái mặt đầu heo của Tăng Đoan Toàn, nói: "Nói mày là đồ ngốc mà mày còn không tin, người của mày còn chưa đến, đã dám ở trước mặt tao mà ngông cuồng, mày không phải là muốn bị đánh thì là gì?”
Người mà Tăng Đoan Toàn gọi còn chưa đến, cảnh sát đã đến trước, cảnh sát vừa đến đã thấy cái mặt đầu heo của Tăng Đoan Toàn, lập tức hỏi đây là chuyện gì?
Lưu Tiểu Viễn thấy cảnh sát đến, trong lòng nghĩ lần này phiền rồi, sợ là phải dùng quan hệ, nếu không bị giam giữ mười ngày nửa tháng, thì đó sẽ là vết nhơ trong cuộc đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận