Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 646: Đại khai sát giới

Chương 646: Đại khai sát giớiChương 646: Đại khai sát giới
Chương 646: Đại khai sát
giới
Tên cầm đầu bên kia nghe Lưu Tiểu Viễn nói, liền cười ha hả, nói: "Lưu Tiểu Viễn, anh nóng vội cái gì, hay là anh quỳ xuống gọi một tiếng bố đi?"
Tên cầm đầu vừa dứt lời, những tên côn đồ khác cũng cười ha hả theo.
Trong mắt những tên côn đồ này, Lưu Tiểu Viễn bây giờ chính là cá nằm trên thớt, mặc cho chúng muốn làm gì thì làm. Một người dù có đánh giỏi đến đâu thì thế nào, đối mặt với hơn mười người của chúng, cũng chỉ có nước bị đánh gục.
"Tiểu Viễn, con đến làm gì? Mau đi đi, mau đi đi!" Lưu Hải Dân thấy Lưu Tiểu Viễn chạy tới, liền lớn tiếng hét, ông biết những người này bắt mình chính là nhắm vào Lưu Tiểu Viễn.
Vì vậy, vì sự an toàn của con trai, Lưu Hải Dân có thể lựa chọn hy sinh bản thân, đây chính là tình phụ tử vĩ đại.
Nghe thấy giọng nói của bó, Lưu Tiểu Viễn rất cảm động, nói với bố: "Bó, không sao đâu, con chắc chắn sẽ cứu bố ra ngoài."
Nói xong, Lưu Tiểu Viễn lạnh lùng nhìn đối phương, giọng nói trở nên lạnh lẽo. Nói: "Tôi nói lại lần nữa, thả bó tôi ra."
Đối phương vẫn cười ha hả: "Lưu Tiểu Viễn, nanh điếc à? Tôi bảo anh quỳ xuống gọi tôi là bố, nghe thấy chưa? Sao nào? Còn tức giận à, có giỏi thì đến đánh tôi này, đến đi!" Giọng điệu của đối phương tràn đầy sự khiêu khích, cho rằng bắt được Lưu Hải Dân làm con tin, Lưu Tiểu Viễn chỉ còn cách ngoan ngoãn đầu hàng.
Đã như vậy, Lưu Tiểu Viễn cũng không cần khách sáo nữa.
Lưu Tiểu Viễn động thủ, chỉ thấy Lưu Tiểu Viễn như một mũi tên rời khỏi dây cung, vụt một cái đã đến trước mặt bố anh, giật bố anh khỏi tay tên côn đồ, sau đó nhanh như chớp đánh bó bắt tỉnh.
Lưu Tiểu Viễn không muốn để bố nhìn thấy cảnh máu me, cũng không muốn sau này phải giải thích với bó, vì vậy, cứ để bố ngủ một giấc trước đã.
Mười máy tên côn đồ thấy trong chớp mắt Lưu Tiểu Viễn đã giải cứu được con tin, nhất thời ngây người, chuyện như vậy chẳng phải chỉ có trên phim truyền hình thôi sao? Sao bây giờ lại xảy ra trên người mình.
Lưu Tiểu Viễn không cho những người này cơ hội suy nghĩ, đối với những người này, Lưu Tiểu Viễn đã động sát ý, Lưu Tiểu Viễn chuẩn bị tối nay sẽ đại khai sát giới.
Bởi vì Lưu Tiểu Viễn phát hiện ra mặt bố của mình bằm dập, chắc chắn đã bị đám người này hành hạ một phen, không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Là một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, nếu ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được thì còn là cao thủ cái gì?
Đánh mắng mình thì được nhưng tuyệt đối không được bắt nạt người nhà của mình, đây là điều mà Lưu Tiểu Viễn không thể tha thứ nhát. Giết!
Là một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, những người bình thường này trong mắt Lưu Tiểu Viễn hoàn toàn giống như trẻ con ba tuổi, chỉ trong chốc lát, mười máy tên côn đồ đều bị Lưu Tiểu Viễn đưa đi gặp Diêm Vương, chỉ còn lại tên cầm đầu.
Lúc này, tên cầm đầu của đám côn đồ đã sợ đến run cả chân, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lưu Tiểu Viễn.
"Nói, ai sai chúng mày làm vậy?” Lưu Tiểu Viễn đi đến trước mặt tên cầm đầu, túm lấy cổ áo hắn ta hỏi.
Tên cầm đầu sợ đến run rẫy toàn thân, nói không ra lời, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp tát hắn một cái, quát: "Nói mau, nếu không, tao giết mày ngay bây giờ!" Nghe vậy, tên cầm đầu sợ đến nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Là, là Triệu Khởi Sinh sai chúng tôi làm."
Triệu Khởi Sinh? Lưu Tiểu Viễn lập tức nhớ đến gia đình mà anh đã dạy dỗ khi đưa em họ đến trường để đăng ký nhập học.
Vốn dĩ Lưu Tiểu Viễn đã quên mắt chuyện này, không ngờ gia đình này không biết sống chết, lại nghĩ đủ mọi cách để dạy dỗ anh.
Đã như vậy, các người muốn dạy dỗ tôi, được thôi, tôi sẽ khiến cả nhà các người sống không bằng chết.
"Nói mau, nhà Triệu Khởi Sinh ở đâu?" Lưu Tiểu Viễn túm lấy cổ áo tên cầm đầu chát ván.
Tên cầm đầu lập tức khai báo địa chỉ nhà Triệu Khởi Sinh cho Lưu Tiểu Viễn, sau khi có được manh mối hữu ích, Lưu Tiểu Viễn trực tiếp đánh chết hắn ta.
Sau khi giết chết hắn ta, để phi tang xác, Lưu Tiểu Viễn triệu hồi cao thủ dùng độc, dùng nước hóa xác biến mười mấy xác chết này thành một vũng máu.
"Đinh đong, chúc mừng người chơi Lưu Tiểu Viễn lần đầu tiên đại khai sát giới, nhận được 3000 điểm kinh nghiệm." Lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Lưu Tiểu Viễn.
Chết tiệt! Không ngờ lần đại khai sát giới này lại nhận được nhiều điểm kinh nghiệm như vậy, xem ra hệ thống này đúng là một bảo bối, tất nhiên, Lưu Tiểu Viễn sẽ không vì điểm kinh nghiệm mà cố ý giết hại người vô tội, những người này chết có lý do, Lưu Tiêu Viễn không hề hồi hận vì đã ra tay giết người.
Giải quyết xong chuyện này, Lưu Tiểu Viễn lái xe đưa bố đến bệnh viện.
Bố bị đám côn đồ này đánh cho thương tích đây mình, khiến Lưu Tiểu Viễn vô cùng tức giận.
"Tiểu Viễn, những tên côn đồ kia đâu?" Việc đầu tiên khi bó tỉnh lại là hỏi chuyện này.
Lưu Tiểu Viễn nói: "Bố, những người đó đã bị con đánh chạy rồi, không sao đâu, bố cứ yên tâm dưỡng thương đi.”
Bố hỏi: "Tiểu Viễn, con không bị thương chứ?" Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Bố, bố xem con có giống người bị thương không?”
Bố cần thận quan sát Lưu Tiểu Viễn một lượt, thấy trên người Lưu Tiểu Viễn không có một vét thương nào, hẳn là không nói dối, liền hỏi: "Tiểu Viễn, bên kia có đến mười mấy người, con đánh bại bọn họ bằng cách nào?"
Lưu Tiểu Viễn nghĩ một lúc rồi nói: "Bố, bố không thấy con dậy tập võ mỗi ngày sao? Vẫn có chút tác dụng."
Bố không hỏi nữa, mà nắm lấy tay Lưu Tiểu Viễn nói: "Tiểu Viễn, chuyện này đừng để mẹ con biết, nếu bà áy biết được, lại lo lắng chết mát, lại hỏi đông hỏi tây."
Mặc dù bố mẹ ngày nào cũng cãi nhau vài câu nhưng nếu mẹ thấy bố bị đánh thành như vậy, chắc chắn sẽ không ăn nổi cơm.
Chuyện này không cần bố nói, Lưu Tiểu Viễn cũng biết phải làm sao, tuyệt đối không thể để mẹ biết chuyện này.
"Bó, vậy con phải nói với mẹ thế nào, nói là bố đi đâu?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.
Lần này bố bị đánh khá nặng, muốn vết thương trên người khỏi hẳn thì cần một thời gian, ước chừng một tuần.
Bố nghĩ một lúc rồi nói: "Con cứ nói bố đi làm việc cho người khác, đi xa lắm, phải một tuần nữa mới về. Đúng rồi, lúc đó con cho bố mượn hơn một nghìn tệ. Bố sẽ nói dối mẹ con là tiền lương, như vậy mẹ con mới không nghi ngờ.”
Nghe bố nói vậy, Lưu Tiểu Viễn mới thấy bố mình tuy là người thật thà nhưng cũng có thể nghĩ ra kế hoạch hay như vậy, đúng là không đơn giản. Nói thật, chính Lưu Tiểu Viễn cũng không nghĩ chu toàn như vậy.
"Nhớ chưa?" Bố thấy Lưu Tiểu Viễn không nói gì, còn tưởng Lưu Tiểu Viễn không nhớ.
"Nhớ rồi, nhớ rồi." Lưu Tiểu Viễn vội vàng gật đầu nói: "Bố, bố cần bao nhiêu tiền, một nghìn máy?"
Bố nghĩ một lúc rồi nói: "Cứ tính hai trăm tệ một ngày, con đưa bố một nghìn bốn là được."
"Được, bố, đến ngày xuất viện con sẽ đưa tiền cho bố." Lưu Tiểu Viễn lập tức đồng ý.
Tiếp theo, hai cha con lại nói chuyện một lúc, nói chuyện một hồi, bó từ từ ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận