Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 855: Người quen

Chương 855: Người quenChương 855: Người quen
Chương 855: Người quen
Ân oán giữa Lưu Tiểu Viễn và Diệp Khải Minh sớm muộn gì cũng phải giải quyết, vì vậy, không bằng giải quyết sớm, để khỏi phải ghi nhớ trong lòng.
Ra khỏi võ quán, Lưu Tiểu Viễn nói với Diệp Khải Minh: "Tôi có một người bạn đang đợi tôi ở đó, tôi đến nói với anh ấy một tiếng."
Diệp Khải Minh nheo mắt nhìn Lưu Tiểu Viễn, hỏi: "Tên nhãi, cậu sẽ không sợ rồi muốn nhân cơ hội này bỏ trốn chứ?"
Lưu Tiểu Viễn nhìn Diệp Khải Minh, phản bác: "Nếu tôi muốn bỏ trốn, ông nói với bản lĩnh hiện tại của ông, có thể ngăn cản tôi không?” Một câu nói, lập tức khiến Diệp Khải Minh câm nín, Lưu Tiểu Viễn nói đúng, với bản lĩnh hiện tại của Lưu Tiểu Viễn, Diệp Khải Minh tuyệt đối không có bản lĩnh ngăn cản.
Không cần nói đến việc bây giờ Diệp Khải Minh không thể nhìn thấu tu vi của Lưu Tiểu Viễn thì cho dù Lưu Tiểu Viễn là cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh thì Diệp Khải Minh cũng không ngăn cản được.
Vì vậy, Diệp Khải Minh không nói gì mà nhìn Lưu Tiểu Viễn, xem Lưu Tiểu Viễn đi làm gì.
Lưu Tiểu Viễn đi đến trước mặt người đàn ông một tay che mặt, nói với ông ta: "Chuyện của con trai ông tôi đã giải quyết xong rồi, tôi còn có việc khác, tôi đi trước đây!"
Người đàn ông một tay che mặt nghe vậy, lập tức nắm tay Lưu Tiểu Viễn nói: "Cảm ơn cậu rất nhiều, cao nhân, ân tình của cậu tôi không biết báo đáp thế nào."
Lưu Tiểu Viễn đi đến bên cạnh Diệp Khải Minh, nói với Diệp Khải Minh: "Đi thôi, dẫn đường trước đi."
Diệp Khải Minh liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, thầm nghĩ, cứ để cho tên nhãi ngươi đắc ý một lúc, lát nữa gặp sư phụ tôi, chắc chắn sẽ khiến cậu chết rất khó coi, báo thù cho đồ đệ của tôi.
Lưu Tiểu Viễn bây giờ là cao thủ võ nghệ cao cường, trong mắt Lưu Tiểu Viễn, cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh như Diệp Khải Minh có thể mời đến giúp đỡ, nhiều nhất cũng chỉ là tu vi Luyện Khí hậu kỳ.
Còn những tu sĩ có tu vi cao hơn, chắc chắn sẽ không để ý đến Diệp Khải Minh. Đối mặt với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, Lưu Tiểu Viễn thậm chí không cần sự trợ giúp của hệ thống vô địch thần cấp, có thể trực tiếp dùng Phi Vân kiếm của mình đối phó.
Diệp Khải Minh bảo Lưu Tiểu Viễn lên xe của ông ta, xe chạy thẳng ra ngoại ô.
Xe dừng lại dưới chân một ngọn núi, Diệp Khải Minh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, báo với sư phụ của mình rằng đã đến nơi.
Lưu Tiểu Viễn thì thản nhiên ngắm cảnh, thấy ngọn núi này không lớn lắm, cây cối trên núi xanh tươi tốt, tuy không phải là cây đại thụ nhưng cũng mọc rất um tùm.
Lưu Tiểu Viễn mở cửa xe bước xuống, duỗi lưng một cái.
Diệp Khải Minh sợ Lưu Tiểu Viễn nhân cơ hội bỏ trốn, cũng nhanh chóng xuống xe.
Thấy Diệp Khải Minh cẩn thận như vậy, Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không bỏ trốn đâu, ông cứ ngồi yên trong xe là được."
Diệp Khải Minh cười lạnh nói: "Ai biết cậu có bỏ trốn hay không?"
Lưu Tiểu Viễn phủi bụi trên quần áo, cười nói: "Tôi nói thật với ông, sư phụ của ông trong mắt tôi, đó chính là cặn bã, đối phó với ông ta, cũng giống như đối phó với trẻ con ba tuổi, ông có tin không?"
Diệp Khải Minh cười lạnh, thầm nghĩ, cứ mặc cho cậu khoác lác đi, lát nữa sư phụ của tôi đến, xem cậu còn vênh váo được không?
Không lâu sau, sư phụ của Diệp Khải Minh đã đến.
Sư phụ của Diệp Khải Minh là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, đến từ một môn phái Tu Chân tên là Phi Dực Môn, vừa xuống xe đã ra vẻ oai phong lắm.
Diệp Khải Minh thấy sư phụ của mình đến thì vội vàng chạy đến đón, nói với sư phụ: "Sư phụ, người đến rồi."
Lưu Tiểu Viễn nhìn kỹ, sư phụ của Diệp Khải Minh trông ngoài bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, còn đeo cà vạt, bên dưới mặc quần tây đen và giày da, có thể nói là ăn mặc như một nhân viên văn phòng.
Thấy sư phụ của Diệp Khải Minh ăn mặc như vậy, Lưu Tiểu Viễn thấy buồn cười, đồ ngốc này, ông đến đây là để đánh nhau chứ không phải đến để đi làm chứ?
Sư phụ của Diệp Khải Minh, Trương Nham đi đến trước mặt Lưu Tiểu Viễn, lập tức phát hiện ra Lưu Tiểu Viễn là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, tu vi giống mình, trong lòng lập tức đánh trống.
Bởi vì đối mặt với một tu sĩ cùng cấp, Trương Nham không chắc có thể giải quyết được đối phương. Hơn nữa, nếu hai bên ngang sức ngang tài, nếu liều mạng đấu với nhau thì sẽ là cục diện song phương cùng tồn thương.
Tu sĩ đều đặc biệt quý trọng mạng sống của mình, bởi vì giờ đây đã bước vào ngưỡng cửa Tu Chân thì có nghĩa là có hy vọng trường sinh. Lúc này, ai còn ngốc nghéch đi làm những chuyện ảnh hưởng đến mạng nhỏ của mình. Vì vậy, Trương Nham lập tức nổi giận, vì Diệp Khải Minh đã lừa mình. Bởi vì trước đó Diệp Khải Minh nói Lưu Tiểu Viễn chỉ là một cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh, Trương Nham mới đi một chuyền.
Bởi vì tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ xử lý một tên gà mờ Tiên Thiên tam trọng cảnh, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Bóp!" Trương Nham quay người lại, tát Diệp Khải Minh một cái, cái tát này trực tiếp làm Diệp Khải Minh lảo đảo mây bước mới đứng vững.
Diệp Khải Minh choáng váng, không hiểu tại sao sư phụ mình lại đánh mình, mình đâu có làm gì, cũng không nói gì, tại sao sư phụ mình lại đánh mình, chẳng lẽ sư phụ mình bị ngập nước vào đầu sao? Diệp Khải Minh ôm bên má bị đánh, vẻ mặt không hiểu nhìn sư phụ của mình hỏi: "Sư phụ, tại sao người lại đánh con?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận