Ta Có Hệ Thống Thần Cấp Vô Địch

Chương 140: Nhất định phải trừng phạt nghiêm |

Chương 140: Nhất định phải trừng phạt nghiêm |Chương 140: Nhất định phải trừng phạt nghiêm |
Chương 140: Nhất định phải trừng phạt nghiêm khác
Bị nhiều người vây quanh, Tần Minh đảo mắt nhìn xung quanh rồi lao vê phía khu sửa chữal
"Mau chặn cậu ta lại!" Ban đầu, nhân viên cửa hàng ô tô còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra Tần Minh định làm gì thì đã muộn.
Tần Minh đi đến khu sửa chữa, lập tức cầm một thanh sắt dùng để sửa xe lên rồi lao tới.
Thấy thanh sắt trong tay Tần Minh, đám nhân viên cửa hàng ô tô đều sợ hãi tản ra. Cái gọi là chết bạn chứ không chết mình chính là đây, chuyện giữa Tần Minh và Lưu Tiểu Viễn, bọn họ lười tham gia vào.
"Lưu Tiểu Viễn, mau quỳ xuống cho tao, nếu không thì cẩn thận tao dùng thanh sắt này đánh gãy chân mày!" Tân Minh hung hăng quát lớn lên.
Lưu Tiểu Viễn nhìn Tân Minh như nhìn một thằng ngốc, lòng thâm nghĩ, tưởng mày câm thanh sắt thì tao sợ mày chắc.
"Tần Minh, mày đang đe dọa tao à!" Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nhìn Tần Minh.
"Tiểu Viễn, mau tránh ra!" Mẹ của Lưu Tiểu Viễn lo lắng hét lên.
"Không được đánh anh trai của tôi" Vương Tuyết Kỳ hét lớn, đột nhiên giật tay khỏi tay mẹ mình rồi chạy về phía anh ta.
Tần Minh thấy Vương Tuyết Kỳ chạy tới thì hai mắt sáng lên, giống như kẻ đói suốt mấy ngày giờ thấy một bàn tiệc, anh ta cầm thanh sắt lao về phía Vương Tuyết Kỳ.
Mục đích của Tân Minh rất đơn giản, chính là bắt Vương Tuyết Kỳ, sau đó dùng cô bé làm con tin để uy hiếp Lưu Tiểu Viễn.
Sao Lưu Tiểu Viễn có thể không biết ý đồ nhỏ này của Tần Minh chứ, chân trước Tân Minh vừa bước ra, chân sau Lưu Tiểu Viễn đã đi theo.
"Đến rôi!" Tân Minh thấy mình ngày càng gân Vương Tuyết Kỳ thì trên mặt nở một nụ cười dữ tợn.
"Chuyện gì thế này? Sao mình lại bay lên rồi?" Tân Minh chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên đau nhói, cả người như mọc cánh bay lên.
"Keng" một tiếng, thanh sắt trong tay Tân Minh bay ra phía trước, còn Tần Minh thì ngã xuống đất như một con lợn chết.
Lưu Tiểu Viễn đá cú này không hề dùng hết sức, chỉ mới dùng năm phần lực, nếu không thì giờ này chắc Tần Minh đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Mặc dù vậy, cú đá này cũng đủ khiến Tần Minh phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng!
Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc, không ai ngờ Lưu Tiểu Viễn lại có võ công tốt như vậy. Bố mẹ của Lưu Tiểu Viễn càng kinh ngạc hơn, không ngờ con trai mình lại biết võ.
Bạn gái của Tần Minh kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vào miệng, ngây người tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới đi đến bên Tần Minh, đỡ anh ta dậy, quan tâm hỏi han tình hình. Tần Minh nào còn sức trả lời cô ta, lúc này cơn đau trên người đã khiến anh ta không nói nên lời.
"Tuyết Kỳ, em không sao chứ?" Lưu Tiểu Viễn đi đến bên cạnh Vương Tuyết Kỳ, quan tâm hỏi.
Vừa nãy Tần Minh hung hăng lao về phía Vương Tuyết Kỳ đã khiến Vương Tuyết Kỳ sợ hãi, dù sao thì Vương Tuyết Kỳ vẫn chỉ là một cô bé, lại chưa từng thấy ai hung dữ với mình như vậy!
"Anh ơi..." Vương Tuyết Kỳ thấy Lưu Tiểu Viễn thì òa một tiếng khóc nức nở, rồi lao vào vòng tay của Lưu Tiểu Viễn.
Nhờ có Lưu Tiểu Viễn an ủi, Vương Tuyết Kỳ mới dần ngừng khóc.
"Đinh đong, chúc mừng người chơi Lưu Tiểu Viễn đã dạy dỗ tên khốn thành công, nhận được 200 điểm kinh nghiệm!"
Không biết ai đã báo cảnh sát, chẳng mấy chốc cảnh sát đã lái xe đến.
Đến nơi, sau khi tìm hiểu tình hình, lại thấy Tân Minh nằm trên đất thì lập tức gọi điện gọi xe cứu thương.
Lần này mặc dù Tân Minh ra tay trước, nhưng Lưu Tiểu Viễn cũng ra tay đánh Tân Minh bị thương, xét về mặt pháp luật thì Lưu Tiểu Viễn cũng vẫn là sai.
Vì vậy, đông chí cảnh sát vẫn phải đưa Lưu Tiểu Viễn về đồn.
Thấy cảnh sát định bắt con trai mình, bố mẹ Lưu Tiểu Viễn vô cùng lo lắng, vội vàng câu xin, Vương Tuyết Kỳ cũng nắm tay chú cảnh sát nói: "Chú cảnh sát ơi, anh cháu là người tốt, là tên khốn đó muốn bắt nạt Tuyết Kỳ, anh trai mới giúp Tuyết Kỳ dạy dỗ tên khốn đó."
"Các cậu không được bắt con trai tôi, là Tân Minh cầm ống thép định đánh con trai tôi trước, con trai tôi bị buộc phải ra tay." Mẹ Lưu Tiểu Viễn khóc gào cầu xin.
Cơn đau trên người Tân Minh đã thuyên giảm đi một chút, giờ đã có thể mở miệng nói, anh ta nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định không được tha cho kẻ xấu, chính là tên khốn kia đánh tôi thành ra thế này, đồng chí cảnh sát, anh nhất định phải đòi lại công băng cho tôi!"
"Câm miệng, thằng quỷ chết tiệt!" Mẹ Lưu Tiểu Viễn tức giận bước đến chỗ Tần Minh, dùng công phu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cào vào mặt anh ta.
Lúc này Tần Minh đã chẳng còn có sức phản kháng, chỉ có thể dùng hai tay liêu mạng che mặt mình!
'Bác gái này, xin bác dừng tay, xin bác dừng tay, bác làm vậy cũng là phạm pháp!" Một cảnh sát trẻ tuổi vội vàng tiến lên kéo mẹ Lưu Tiểu Viễn ra.
Cuộc ẩu đả ở cửa hàng ô tô lập tức thu hút một số người đi đường vây xeml
Có chuyện gì vậy?" Một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước cửa hàng ô tô, sau đó một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Không chỉ Lưu Tiểu Viễn biết người đàn ông trung niên này, mà nhiều người có mặt ở đây cũng biết.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là Bí thư Huyện ủy của huyện Thông Dương, Phương Kiến Dương!
Phương Kiến Dương vốn chỉ đi ngang qua đây, thấy có người tụ tập ở cửa hàng ô tô xem náo nhiệt, biết là có chuyện xảy ra nên mới vào.
Hiện giờ là thời gian tập đoàn Viễn Đại đang tiến hành khảo sát ở huyện này, không thể để xảy ra chuyện gì được. Vì vậy, Phương Kiến Dương bảo tài xế lái xe đến bên cạnh rồi xuống xem đang có chuyện gì xảy ral
"Bí thư Phương!" Cảnh sát trưởng lập tức nhận ra Phương Kiến Dương, vội vàng tiến lên chào hỏi.
"Cậu Lưu!" Phương Kiến Dương thấy Lưu Tiểu Viễn đứng cạnh cảnh sát thì giật mình, mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Phải biết rằng, Lưu Tiểu Viễn chính là ân nhân của chủ tịch tập đoàn Viễn Đại. Mà hiện giờ tập đoàn Viễn Đại lại đang đầu tư xây dựng ở thị trấn của mình, tuyệt đối không thể đắc tội với ông thân tài này được.
Nếu bắt Lưu Tiểu Viễn, rồi đắc tội với Lâm Tân thì thật là mất nhiều hơn được.
'Bí thư Phương, chào chút" Lưu Tiểu Viễn vội vàng mỉm cười chào Phương Kiến Dương.
Phương Kiến Dương cũng gật đầu cười với Lưu Tiểu Viễn, sau đó nhìn người cảnh sát đang dẫn đầu, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Mẹ của Lưu Tiểu Viễn thấy cảnh sát gọi Phương Kiến Dương là bí thư Phương thì cũng biết đối phương là quan to, lập tức chạy tới nói: "Bí thư Phương, là tên khốn nạn kia cầm ống thép định đánh con trai tôi, sau đó còn muốn bắt cả Tuyết Kỳ, con trai tôi bất đắc dĩ mới phải ra tay, nếu bí thư Phương không tin thì có thể hỏi những người trong cửa hàng ô tô, bọn họ đều có thể làm chứng... Xin bí thư Phương sáng suốt, đừng bắt con trai tôi."
Phương Kiến Dương biết người phụ nữ trung niên trước mặt mình đây là mẹ của Lưu Tiểu Viễn thì lập tức nở nụ cười hòa ái nói: "Chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho chị một câu trả lời!"
"Có phải như vậy không?" Phương Kiến Dương nhìn cảnh sát hỏi.
'Báo cáo bí thư Phương, đúng là như vậy!" Cảnh sát trả lời một cách trung thực.
Phương Kiến Dương lập tức nói: "Nếu đúng như vậy, thì anh Lưu đây không hề có tội! Ban ngày ban mặt, dám cầm ống thép hành hung người ở đây, những kẻ như này chính là phần tử nguy hiểm, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc!"
Tần Minh vừa rồi còn đắc ý, giờ nghe Phương Kiến Dương nói vậy thì cả người ngây ra.
Khi bí thư huyện đã lên tiếng, cảnh sát còn có thể nói gì được nữa, đương nhiên là làm theo lệnh rồi, bọn họ lập tức đưa Tần Minh ra xe cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận